Anh gửi số của Trì Ngữ Mặc qua, gõ cửa.
Bảo mẫu mở cửa, sợ hãi đứng ở một bên.
Lôi Đình Lệ đi vào, ngồi trên ghế sa lon nhìn xuống giáo sư Diêm.
Giáo sư Diêm thấy Lôi Đình Lệ tới, nơm nớp lo sợ đứng lên.
“Có khi, IQ của ông, còn không bằng một cô gái trẻ tuổi.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
Giáo sư Diêm không hiểu câu nói này của Lôi Đình Lệ, nhưng kẻ đến không thiện, ông giải thích nói: “Là trợ lý ngài muốn xen vào, không phải ta kêu cô ta đi.”
“Ông cảm thấy kẻ bắt cóc cháu trai ông sẽ là ai?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Giáo sư Diêm lắc đầu, “ta không rõ.”
“Cần công thức của ông, lại mời được tổ chức phạm tội chuyên nghiệp, nhất định là công ty lớn.”
Công ty lớn một khi lấy được công thức thì sẽ dùng, vừa dùng, vừa cho ra thị trường, ông sẽ biết được ban đầu là ai bắt cóc cháu trai của ông.
Nếu ông là người bình thường thì thôi, công ty lớn sẽ không bỏ ông vào mắt, nhưng, báo cáo của ông, độc quyền của ông, trên quốc tế đều biết, nếu như ông thưa kiện, đối với một nhà vừa phát biểu sản phẩm mới công ty, mặt trái tin tức là chí mạng.
“Ông đoán, công ty lớn này ngay cả việc bắt cóc cũng làm ra được, có thể để tai hoạ ngầm như ông sống không?” Lôi đình lệ vân đạm phong khinh nói.
Giáo sư Diêm phảng phất bị cảnh tỉnh, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt, “bọn chúng sẽ giết người diệt khẩu?”
“Cái này đạo lý này ngay cả một cô gái mới bước vào đời cũng biết, ông lại không rõ, với IQ của ông, cho dù có được sản phẩm tốt nhất, bước vào thương trường cũng sẽ bị ăn đến không còn xương, thương trường, dựa vào là vận hành, mà không chỉ là sản phẩm.” Lôi Đình Lệ không kiên nể gì mà đả kích nói.
“Cho nên, thứ ta đưa là giả, chỉ cần thật đang trên người ta, ta sẽ không phải chết.” Giáo sư Diêm may mắn nói.
Lôi Đình Lệ nở nụ cười châm chọc, Chủ RD là đại chủ giáo của Anh quốc, ngươi hẳn nghe nói qua đại danh của ông ta, thứ ông ta không có được, cũng sẽ không để người khác đạt được, ông ta thế cũng không ép được ông, ông cảm thấy, ông ta sẽ cho ông sống?”
Lôi Đình Lệ xoay người đi về phía cổng.
Giáo sư Diêm gấp, “điều kiện lần trước ngài nói còn tính không? Ta nguyện ý bán lại công thức cho ngài.”
Lôi Đình Lệ hờ hững nhìn giáo sư Diêm, bình tĩnh như nước.
Anh làm ăn, chưa từng phạm pháp, có vài thủ đoạn, anh khinh thường, kết quả, lại luôn trong mưu kế của anh, ví dụ, hiện tại.
Giáo sư Diêm thấy Lôi Đình Lệ không nói lời nào, tự động giảm giá nói, “chỉ cần cho ta năm phần trăm là được rồi.”
Lôi Đình Lệ nhếch miệng, bình tĩnh, giấu vào trong, “ông hẳn là hiểu rõ, tôi bây giờ không phải là đang mua độc quyền của ông, mà đang cứu mạng ông.”
“Vậy 20 triệu, 20 triệu ta sẽ bán độc quyền cho ngài.” Giáo sư Diêm lần nữa hạ giá, chuẩn bị cầm tới 20 triệu chạy trốn.
“Năm phần trăm hay 20 triệu, với tôi mà nói cũng không đáng kể, tôi cho ông năm phần trăm, kèm theo điều kiện là, trăm năm sau của ông, toàn bộ tài sản của ông do Diêm Ngọc Hàm kế thừa.” Lôi Đình Lệ nhẹ nhàng nói.
Giáo sư Diêm dừng một chút, ông không nghĩ tới, Lôi Đình Lệ cứu ông, là bởi vì cháu của ông, “Lôi tổng dặn dò, ta nhất định sẽ làm được, chỉ là, không biết tại sao tiểu Hàm có thể có được sự trợ giúp của Lôi tổng.”
Lôi Đình Lệ trong đầu hiện lên một câu nói của Trì Ngữ Mặc, “bởi vì tiện tay giúp đỡ của tôi, sẽ thay đổi cuộc đời của nó.”
Giáo sư Diêm cúi đầu.
Lôi Đình Lệ tiện tay giúp, có thể thay đổi cuộc đời của rất nhiều người, cơ hồ là, anh muốn thay đổi cuộc đời của ai đó, nâng nhấc tay là làm được.
Đứa cháu này của ông, vận khí rất tốt.
“Bây giờ ta giao công thức cho ngài, hi vọng ngài mau chóng công bố với truyền thông.”
“Không vội. Yên tâm, tôi đã đáp ứng ông, thì chắc chắn sẽ bảo ông an toàn, làm theo lời tôi nói là được. Lôi Đình Lệ nhếch miệng, sự sắc bén trong mắt đầy hung hăng
RD dám bắt cóc người của anh, anh sẽ khiến cho công ty này trả giá rất lớn.
*
Trì Ngữ Nặc từ trên xe bước xuống, quan sát xung quanh, lại là trong khu nhà cũ.
Cô đi theo bọn chúng lên lầu sáu, vừa vào cửa, Diêm Ngọc Hàm vọt tới trước mặt Trì Ngữ Mặc, “em còn tưởng rằng chị sẽ không tới cứu em, thật xin lỗi, điện thoại di động của em bị bọn chúng phát hiện rồi.”
“Không sao.” Trì Ngữ Mặc ôn nhu xoa đầu Diêm Ngọc Hàm.
“Đồ mang đến chưa?” Một người tóc vàng hỏi, mặc dù che mặt, có thể cảm giác được, là người Âu Mỹ.
“Ngươi để đứa bé này đi trước, ta giao công thức cho các ngươi.” Trì Ngữ Mặc nói.
“Ngươi đang giở trò gì đây?” Tên tóc vàng cảnh giác.
“Không dám, hơn nữa, người mà ngươi muốn đối phó, đều là người già trẻ em, nhiều lắm là chạy lại bắt, sợ cái gì.” Trì Ngữ Mặc khích tướng nói.
Tên tóc vàng cau mày, suy nghĩ ba giây, cằm liếc về phía cổng, dặn dò thủ hạ nói: “Để đứa trẻ này đi trước.”
“Chị.” Diêm Ngọc Hàm không yên tâm, ngẩng đầu nhìn Trì Ngữ Mặc.
“Em đi trước, có thể bắt taxi, sau khi về đến nhà kêu ông em trả tiền.” Trì Ngữ Mặc dặn dò nói.
“Thế nhưng một mình chị ở đây, làm sao bây giờ?” Diêm Ngọc Hàm đỏ tròng mắt.
“Bọn họ muốn chính là công thức, sẽ không làm thương chị, về nhà chờ chị ngày mai dẫn em đi ra ngoài chơi.” Trì Ngữ Mặc đẩy Diêm Ngọc Hàm ra cổng, đóng cửa lại.
“Công thức đâu?” Tên tóc vàng không nhịn được thúc giục nói.
“Chờ bạn nhỏ lên taxi, tôi mới giao cho các ngươi, gấp cái gì?” Trì Ngữ Mặc đi đến cửa sổ, không nhìn thấy Diêm Ngọc Hàm, ngược lại là nhìn thấy một đoàn cảnh sát mặc thường phục.
Tên tóc vàng cảnh giác, trừng mắt, xốc cổ áo người bịt mặt lúc nãy lên, “ngu xuẩn, ngươi bị theo dõi rồi?”
“Không có.” Người bịt mặt khẩn trương nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc mặt trắng bệch.
“Đem người giết đi, nhanh chóng rút lui.” Tên tóc vàng ra lệnh.
Trì Ngữ Mặc nhìn người bịt mặt cầm dao hướng về phía cô đi tới.
Cô nói với tên tóc vàng: “Ngươi ngốc sao, thêm con tin thêm bảo hộ, tôi nhất định là con tin ngoan nhất, mail của tôi là 145**@qq.com, công thức ngươi muốn ở trong đó.
Tên tóc vàng do dự một chút, mục đích của hắn dù sao cũng là công thức, ra lệnh: “Đem máy tính cho cô ta.”
Trì Ngữ Mặc là vì kéo dài thời gian, cố ý nhập sai mật mã mấy lần.
“Má mày, ngươi dám gạt ta!” Tên tóc vàng không kiên nhẫn, nắm chặt tóc cô.
Đau đến da cô tê dại.
“Tôi nhớ ra rồi, là 123331.” Trì Ngữ Mặc hô lên.
Thủ hạ của hắn đi thử, “đúng rồi.”
Tên tóc vàng hất tóc Trì Ngữ Mặc ra, lập tức đi về hướng máy tính.
Trì Ngữ Mặc quét một chút, trong phòng ngủ không có người, nếu như cô xông ra, khóa cửa lại, lấy đồ chặn lại, có thể ngăn cản mấy phút, cộng thêm cảnh sát sắp đến, bọn chúng chắc chắn sẽ không dây dưa lâu, cô sẽ có thể được cứu.
Nghĩ tới đây, lập tức xông vào phòng ngủ.
Tên tóc vàng tỉnh táo lại, không có ngăn lại Trì Ngữ Mặc, thấy Trì Ngữ Mặc đóng chặt cửa lại.
Hắn đang chuẩn bị xông qua, tiểu đệ của hắn từ ngoài cửa đi vào, lo lắng nói: “Không xong rồi, cảnh sát sắp đến, đại ca, chúng ta nhất định phải lập tức rút lui.”
“Chó.” Tên tóc vàng mắng một tiếng, mắt thấy Diêm Ngọc Hàm trốn ở tầng cao nhất không có đi xa, trong mắt lộ ra sát khí, “bắt tên tiểu tử đó ta, con tin chỉ cần một, giết nhỏ đó.”