Trì Ngữ Mặc không ngờ tới, Diêm Ngọc Hàm lại không có đi, cô uổng phí công sức rồi, lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, tranh thủ thời gian, di chuyển cái tủ tới cửa.
Pằng, pằng, pằng tiếng súng vang, cô chạy quá gấp, bị trặc chân, núp ở phía sau giường.
Cửa bị đá văng
Tên tóc vàng từ ngoài cửa tiến đến, ánh mắt nghiêm khắc, lại hung tàn.
Thủ hạ của hắn xách theo Diêm Ngọc Hàm đang giãy dụa.
“Chị ơi, chị.” Diêm Ngọc Hàm lo lắng kêu lên.
Trì Ngữ Mặc khóc không ra nước mắt.
Cô sắp xếp rất tốt, chỉ tiếc, con nít là nhân tố không ổn định, không ngờ tới cô sẽ chết ở đây.
Kẻ bắt cóc cô còn chưa tìm được, người đó, cô cũng không tìm ra được, cô chết rồi, cả nhà mẹ nuôi nên làm sao đây?
Chết không nhắm mắt a.
Tên tóc vàng rất nhanh đã tìm thấy Trì Ngữ Mặc nằm dưới đất.
Hắn cầm súng chỉ về phía cô, “mày khá thông minh, nhưng mà, tao ghét nhất phụ nữ thông minh.”
“Bí mật đó, các ngươi không muốn biết sao? Giết tôi, không còn ai biết nữa.” Trì Ngữ Mặc nói, suy nghĩ nên chạy đi đâu.
Có vẻ như, chỗ nào cũng chạy không thoát.
“Bí mật gì?” Tên tóc vàng truy hỏi.
“Liên quan tới giáo sư Diêm.” Trì Ngữ Mặc nói nhẹ.
“Bí mật của ông ta, tao không có hứng thú.” Tên tóc vàng bóp cò.
Pằng một phát
Không có bắn trúng Trì Ngữ Mặc, cô lăn xuống dưới giường.
Tên tóc vàng thẹn quá hoá giận, bắn hai phát về phía giường lại.
“Dừng tay.” Giọng của Lôi Đình Lệ vang lên.
Anh đi đến, nhanh gọn túm lấy tên tóc vàng, “nếu như cô ấy chết, tụi mày cũng phải chôn theo.”
Tên tóc vàng quen biết Lôi Đình Lệ, kinh ngạc, “tại sao ngươi lại ở đây?”
“Trì Ngữ Mặc, ra đây.” Lôi Đình Lệ hô.
Anh chủ yếu là xác định coi Trì Ngữ Mặc có sao không.
Cô không sao, anh sẽ tốn sức vật lộn với bọn này.
Cô bị gì, bọn này cũng không thể rời khỏi đây.
Chỉ là, vừa nghĩ tới cô có lẽ đã chết, chỗ nào đó trên người anh, có chút trống rỗng.
Trì Ngữ Mặc nghe được lời Lôi Đình Lệ, suy nghĩ một chút.
Trong ý thức của cô, Lôi Đình Lệ là người dũng mãnh nhất.
Anh cũng cứu không được cô, đoán chừng, cũng không ai có thể cứu.
Lại không thể giả chết.
Cô từ dưới giường bò ra, cả người bẩn thỉu, mong chờ nhìn Lôi Đình Lệ.
Trong mắt anh hiện lên một cảm xúc khác thường, rất nhanh, nhanh đến chính anh cũng chưa kịp thưởng thức kỹ đó là suy nghĩ gì.
Ánh mắt anh càng thêm sắc bén quét về phía tên tóc vàng, “mục đích của ngươi là công thức, công thức trong tay cô ta là giả, công thức thật trong tay ta, ta nghĩ ngươi hẳn phải biết, một khi công thức trong tay ta, ngươi sẽ lấy không được, trừ phi, ngươi muốn chết thảm hơn.”
“Ta không nghĩ tới ngươi ở đây.” Tên tóc vàng ảo não, giống như là sụp đổ vậy, hai tay ôm đầu, lông mày nhíu chặt, như là nghĩ đến cái gì, trong mắt có chút hoảng hốt.
“Dù sao, cuối cùng cũng là chết.” Tên tóc vàng quyết định xong, trong mắt quyết tâm, giơ súng lên, nhắm ngay Lôi Đình Lệ.
Hô hấp Trì Ngữ Mặc khẩn trương giống như bị tắc nghẽn.
Chân cô bủn rủn, một bước cũng đi không được.
Cô biết sự điên rồ của tên tóc vàng, bây giờ, phảng phất như chó nhà có tang, cực kì hung tợn, trước khi chết kiếm thêm người lót xác, rất có khả năng.
Cô chết, chết rồi, hình như cũng không ảnh hưởng tới quá nhiều người.
Anh chết, cô cảm giác có nửa bầu trời sẽ sụp đổ xuống.
Mà cô, là tội nhân đã hại anh phỉa rơi vào cảnh này.
Não cô hoạt động nhanh, nhưng, nghĩ không ra cách gì.
Lôi Đình Lệ vẫn mặt không đổi sắc, không một chút sợ hãi, ngay cả tư thế đứng cũng vẫn bá đạo như thế, chỉ anh mạnh nhất, nhếch miệng, khẳng định nói: “Nếu như ta muốn ngươi sống, ngươi chết không được, cần đàm phán không?”
Tên tóc vàng chau mày, có lẽ Lôi Đình Lệ quá cường hãn, có lẽ cái khí chất mà anh có và lực uy hiếp bắn ra từ ngưới anh làm lòng người sợ hãi.
Tay mà hắn cầm súng đều đang run rẩy, “ngươi thật sự chịu cứu ta?”
“Chuyện mà ta đã hứa, chưa từng nuốt lời, đi theo ta.” Lôi Đình Lệ đi vào mặt căn phòng ngủ khác.
Tên tóc vàng cúi thấp vai, phảng phất như gỡ bỏ hết mọi phòng bị, chỉ có tâm phục khẩu phục.
Hắn không có lá gan đó để trực tiếp đối đầu với Lôi Đình Lệ, đi theo sau Lôi Đình Lệ, đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
Trì Ngữ Mặc cảm thấy có hi vọng được cứu.
Tên tóc vàng vừa rồi còn hung tợn như vậy, nhưng khi thấy Lôi Đình Lệ, tựa như chuột gặp mèo to, hoàn toàn không có sĩ khí, trở nên đặc biệt dịu dàng ngoan ngoãn.
Đại ca của một tổ chức khủng bố cũng có thể sợ Lôi Đình Lệ, cô sợ Lôi Đình Lệ hình như cũng không mất mặt.
Cô rướn cổ lên, nhìn ra cửa, hỏi: “Anh nói, bọn họ nói cái gì?”
Tên đàn ông mang mặt nạ ánh mắt quái dị nhìn về phía Trì Ngữ, “ta làm sao biết?”
Trì Ngữ Mặc liếc hắn một cái, “tôi thu lại câu nói anh rất thông minh trước đó. Đúng rồi, một lát nếu như tôi còn sống ra ngoài, anh đem chìa khóa xe cho tôi.”
“Tại sao?”
“Điện thoại di động của tôi còn đang nhét trong giữa ghế xe anh đó.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
Tên mang mặt nạ: “...”
Hắn ý thức được mình đã làm chuyện ngu xuẩn gì, thật sự là hắn đem cảnh sát dẫn tới hang ổ.”
Hắn nhét chìa khóa xe vào trong tay Trì Ngữ Mặc, nhỏ giọng nói: “Một lát chuyện này, ngươi có thể đừng để cho lão đại ta biết không, lão đại ta sẽ chơi chết ta.”
“Vậy anh cho ta cái gì?” Trì Ngữ Mặc đàm phán nói.
“Ta... Trên người ta chỉ có mấy trăm đồn, ngươi muốn sao?” Tên mang mặt nạ vô cùng đáng thương mà hỏi.
“Anh giữ lại tự xài đi, trí thông minh này của anh thế mà ra làm xã hội đen, là chán sống sao? Tôi cảm thấy anh nên trở về làm tài xế taxi đi, kỹ thuật lái xe rất tốt.”
“Ta vốn là tài xế taxi.”
“Vậy sao anh ra làm xã hội đen?” Trì Ngữ Mặc thuận miệng hỏi.
“Ta lái xe lên đường hắc đạo.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Lôi Đình Lệ từ bên trong đi ra, mắt nhìn Trì Ngữ Mặc, trầm giọng nói: “Đi thôi.”
“Ơ?” Trì Ngữ Mặc nhìn về phía tên tóc vàng đi sau anh.
“Thả người cho ta.” Tên tóc vàng ra lệnh.
Tên đàn ông đang túm lấy Diêm Ngọc Hàm đem Diêm Ngọc Hàm thả xuống đất, Diêm Ngọc Hàm lập tức chạy tới trước mặt Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc mang theo Diêm Ngọc Hàm đi theo sau Lôi Đình Lệ.
Cô đi ra ngoài, phát hiện ngay cả một cảnh sát cũng không có, không hiểu nhìn về phía Lôi Đình Lệ, “anh đơn thương độc mã xông vào đầm rồng hang hổ sao?”
Lôi Đình Lệ nhìn xuống khuôn mặt bẩn thỉu của cô, “cái gì đầm rồng?”
Trì Ngữ Mặc chỉ vào phòng.
“Đó không tính, chỉ là lãng phí hết một tiếng của tôi.” Một tay anh cắm trong túi quần, theo hướng cầu thang đi xuống.
“Ơ.” Anh mới lãng phí một tiếng, cô xém chút lãng phí sinh mạng của mình ở nơi này.
Nhưng mà, vẫn rất cảm ơn anh, lúc quan trọng rất đáng tin cậy.
Trì Ngữ Mặc đuổi theo, lúc xuống cầu thang, phát hiện bị trặc chân, giẫm trên mặt đất có chút đau.
Lôi Đình Lệ quay đầu nhìn cô, “sao thế?”
“Trặc chân rồi, có tính tai nạn lao động không?” Trì Ngữ Mặc nói đùa mà hỏi.
Lôi Đình Lệ gọi điện thoại, đơn giản lưu loát nói: “Chuyển vào tài khoản của Trì Ngữ Mặc 100 ngàn.”
Trì Ngữ Mặc: “...”
“Tôi vừa nói chơi thôi, Lôi tổng không cần coi là thật, cứu Diêm Ngọc Hàm là hành vi cá nhân tôi.” Cô giải thích nói.
“Ngươi quen thói lật lọng?” Lôi Đình Lệ nhíu mày hỏi.
“Cái gì?” Trì Ngữ Mặc nhất thời không hiểu ý anh nói câu này.
Anh chặn ngang bế cô lên...