Trì Ngữ Mặc giật mình, nắm lấy cánh tay của anh, cơ thể trong trạng thái căng cứng.
Lúc trước trong khách sạn, bởi vì cô ngã một cái, anh có ôm qua cô, nhưng, một phút cũng không tới, mấu chốt là, ngoại trừ hai người bọn họ, không còn người khác ở đó.
Hiện giờ, nơi này không chỉ có hai người bọn họ, hơn nữa, không biết anh muốn ôm bao lâu, còn đang đi thang lầu.
Cơ thể của cô dễ dàng tiếp xúc và ma sát với cơ thể của anh, cô có thể cảm nhận được những đường cong mạnh mẽ trên cánh tay anh, thậm chí, có thể cảm nhận ra sự cứng rắn của cơ bụng và sức bật của anh.
Mặc dù cô hai mươi bốn, nhưng, còn chưa yêu đương qua được không, chớ nói chi là, gần gũi với một người đàn ông thế này.
Thật sự ngại, bối rối, còn áy náy.
Bởi vì hai người đều không nói gì, trong hoàn cảnh yên tĩnh, cô cũng có thể nghe tiếng hít thở của cả hai.
Nếu không nói, cô sẽ xấu hổ chết.
“Cái đó, Lôi tổng, cám ơn anh, nếu không phải anh chạy đến, tôi có thể phải chết rồi.” Trì Ngữ Mặc liếc nhìn khuôn mặt tuấn tú cương nghị của anh, thật lòng mà nói.
“Cho nên?” Lôi Đình Lệ hỏi nhỏ.
“Cứu một mạng người hơn xây tháp 7 tầng, tôi cảm thấy, về sau anh, chắc chắn có thể linh hồn bất diệt, nói không chừng, sẽ lên trời.” Ngón trỏ của Trì Ngữ Mặc chỉ vào bầu trời.
Lôi Đình Lệ hơi nhíu mày, “cô chắc chắn lời cô nói đều là lời hay?”
“Xin tha thứ cho tài hèn học ít của tôi, lời tôi có thể dùng tới đều móc từ trong não ra, nhưng mà, tôi cảm thấy, từ tốt thế nào, câu nói hay thế nào, cũng không thể hình dung sự anh minh thần võ và ngọc thụ lâm phong của anh.” Trì Ngữ mặc vừa cười vừa nói.
“Nói hay như thế, từ của cô không phải móc ra, là tràn ra.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, trên mặt không có ý cười, vẫn lãnh khốc nghiêm túc.
Anh hình như không vui, cô không biết vì sao, nhưng anh lạnh mặt, cô càng thấy áp lực, chuyển đề tài: “Chúng ta đưa Diêm Ngọc Hàm trở về trước sao? Tôi cảm thấy ông nội em ấy không thích hợp với em ấy.”
Trong mắt Lôi Đình Lệ lướt qua một tia sáng, xuống lầu, bỏ cô xuống, hai mắt nhìn cô, nghiêm túc nói: “Mỗi người đều có vận mệnh của mình và nơi thuộc về, Trì Ngữ Mặc, cô nói sự tiện tay của cô có thể thay đổi cả đời của người khác, lần này, mạng cô xém chút bỏ lại nơi này, quả thật sự tiện tay của cô có thể kết thúc cả đời cô, lần sau còn muốn xen vào việc của người khác không?”
“Cuối cùng, không phải biến nguy thành an sao? Chắc chắn là do chuyện tốt của tôi làm quá nhiều, cảm động ông trời, mới phái thiên thần như anh đến cứu vớt thế giới.” Trì Ngữ Mặc tâng bốc.
Sắc mặt Lôi Đình Lệ càng khó coi hơn, “ý của cô là, cô muốn tệ hơn?”
“Ý của tôi là, may mắn có anh.” Trì Ngữ Mặc nghiêng đầu, cười đùa nói.
“Tôi không nói giỡn với cô, nghiêm túc chút.” Lôi Đình Lệ có chí thế lạnh tiêu, khiến không ai không đối đãi nghiêm túc.
Trì Ngữ Mặc thu lại nụ cười, rủ mắt xuống, “nếu như, lần này tôi không xen vào việc của người khác, Diêm Ngọc Hàm chắc chắn sẽ chết, chết không đáng sợ, đáng sợ chính là, bị người thân phản bội.”
“Cô cứ như vậy không thương tiếc bản thân!” Lôi Đình Lệ chau mày, trong mắt là sự thương tiếc.
Nếu anh đến chậm một bước nữa, cô thật sự chỉ còn lại một cỗ thi thể, mất đi sinh mạng đỏ tươi linh động, cũng không thể ở lại cái không gian này.
“Diêm Ngọc Hàm cầu cứu tôi, đây là một sự tín nhiệm, tôi lúc đầu đã tính hết rồi, không ngờ tới Diêm Ngọc Hàm không có đi, nếu không tôi chắc chắn có thể toàn thân trở ra.” Trì Ngữ Mặc giải thích nói.
Mạng của ngươi hiện giờ là của tôi, về sau không cho phép làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, nghe không?” Lôi Đình Lệ bá đạo nói, biểu cảm lạnh lùng, không có ý giỡn.
Mạng của cô là của anh, nghe lên, giống như cô đã thành nô bộc, cảm giác là lạ.
Cô vẫn thích tự do chút.
Ân tình của anh tôi có cơ hội sẽ báo đáp, về sau tôi cũng chỉ làm chuyện tiện tay, chuyện nhấc chân đều không làm, đảm bảo không có nguy hiểm.” Trì Ngữ Mặc cam kết.
Lôi Đình Lệ khóa chặt dung nhan của cô.
Trì Ngữ Mặc bị anh nhìn đến có chút không được tự nhiên, đổi chủ đề hỏi: “Mấy giờ rồi a?”
Lôi Đình Lệ nhếch miệng, không nói lời nào, hiển nhiên câu trả lời của cô anh cũng không hài lòng.
Cô không dám nhìn ánh mắt của anh, sờ lên bụng của mình, “Lôi tổng, tôi có chút đói bụng, anh ăn ít, chắc cũng đói bụng, chúng ta cùng đi ăn đồ nướng được không? Mang theo Diêm Ngọc Hàm.”
Lôi Đình Lệ quét qua Diêm Ngọc Hàm, gọi điện thoại, ra lệnh: “Phái hai cảnh sát tới, đưa đứa trẻ về nhà an toàn.”
Anh mới nói xong, Trì Ngữ Mặc nhìn hai cảnh sát không biết từ chỗ nào xuất hiện.
Cô trong lúc tình thế cấp bách nắm lấy tay Lôi Đình Lệ, ngưng trọng nói: “Tôi không cảm thấy giáo sư Diêm đối xử tốt với em ấy.”
“Cho nên?”
“Tôi lo lắng chuyện bắt cóc xảy ra 1 lần thì sẽ có lần thứ hai, dù sao nguồn gốc của sự việc chưa giải quyết.” Trì Ngữ Mặc lo lắng nói.
Lôi Đình Lệ nhìn thoáng qua tay đang nắm lấy cánh tay anh, không có đẩy ra, khóa chặt vào mặt Trì Ngữ Mặc, “tôi sẽ sắp xếp giáo sư Diêm và Diêm Ngọc Hàm rời khỏi, đồng thời bảo vệ sự an toàn của bọn họ, đã cảnh cáo qua giáo sư Diêm, về sau ông ta sẽ không đối xử tệ với Diêm Ngọc Hàm, một cô gái như cô mang theo đứa trẻ, cũng không thích hợp, mẹ nuôi cô phải chăm sóc chị cô và bản thân bà đã đủ mệt mỏi, cô có chắc muốn dẫn đứa trẻ này về không?”
Cô nghĩ nghĩ cũng đúng, tình hình nhà cô, đã đủ kham khổ.
Cô không có khả năng này, giáo sư Diêm là người ông hợp pháp của Diêm Ngọc Hàm, nếu như giáo sư Diêm không chịu, phải làm theo trình tự của pháp luật cũng khá là phiền toái, “giáo sư Diêm thật sự sẽ đối xử tốt với Diêm Ngọc Hàm không?”
“Mạng của ông ta đều trong tay tôi, cô cảm thấy thế nào?” Lôi Đình Lệ cuồng vọng nói, nhếch miệng, sự tự tin kia trầm tĩnh, làm cho người ta tin phục.
Trì Ngữ Mặc ngồi xổm trước mặt Diêm Ngọc Hàm.
Cậu bé không nói gì, mắt đỏ đỏ nhìn Trì Ngữ Mặc.
Lời bọn họ nói, em ấy đều nghe được, cũng nghe hiểu, “ngày mai chị sẽ dắt em đi khu vui chơi không?”
“Có.”
“Sẽ không.”
Lôi Đình Lệ cùng Trì Ngữ Mặc cùng lên tiếng.
“Tôi đã hứa với em ấy.” Trì Ngữ Mặc ngẩng đầu nói với Lôi Đình Lệ.
“Bọn họ đêm nay là phải chuyển đi, việc này đối với họ mà nói là an toàn nhất.” Lôi Đình Lệ trả lời.
Trì Ngữ mặc đã hiểu, sờ đầu Diêm Ngọc Hàm, thật xin lỗi, lời hứa cùng đi khu vui chơi giữ lại đấy, đợi đến lúc có thể đi, được không?”
Diêm Ngọc Hàm bĩu môi không nói lời nào, cúi đầu xuống, xoay người.
Trong lòng Trì Ngữ Mặc không thoải mái, nhìn qua dáng người nho nhỏ của cậu bé, bóng lưng cao ngạo, cô muốn tiến lên ôm lấy em ấy, cho em ấy một chút ấm áp, đi một bước, cơn đau trên mắt cá chân xông tới, theo không kịp, chỉ có thể nhìn Diêm Ngọc Hàm lên xe cảnh sát, rời đi.
Đứa nhỏ này, đầu cũng không hề quay lại.
Em ấy bất quá mới sáu tuổi, đã trải qua sinh tử, phản bội và vứt bỏ.
Cô ngồi xổm xuống.
Lôi Đình Lệ mở cửa xe ra, lên xe đi, vết thương trên chân cô phải xử lý chút, nếu không ngày mai đi không nổi.
“Lôi đình lệ, tôi cảm thấy buồn.” Trì Ngữ Mặc cúi đầu xuống.
Lôi đình lệ nhìn bộ dạng buồn buồn của cô, trong mắt chảy qua một tia cảm xúc, “nếu như hôm nay cô dưỡng chân tốt, ngày mai có thể đi được, sẽ để cô dẫn nó đi khu vui chơi.”