Trì Ngữ Mặc ngạc nhiên ngoảnh đầu nhìn anh, “thật không? Có được không?Anh ấy không có nguy hiểm gì chứ?”
“Tôi đã lần nào nói dối cô chưa, đừng quên điều kiện trước, lên xe” Lôi Đình Lệ nói giọng chất lì, ngồi vào vị trí lái xe.
Anh tất nhiên có thể, chỉ là, phải mất nhiều nhân lực vật chất tiền tài mà thôi.
Trì Ngữ Mặc vui vẻ, nhấc đôi chân đang bị thương đi lấy điện thoại trước, sau đó nhảy về phía xe, tự giác ngồi lên ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn, nịnh hót nói: “Lôi Tổng là người tốt nhất rồi trần đời rồi”
“Phát cho tôi thẻ người tốt à” anh nói giọng đầy bí hiểm, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước.
“Tôi muốn phát cho anh hơi bị nhiều thẻ luôn, thẻ người tốt, thẻ đẹp trai, thẻ nam thần, thẻ vương quân, thẻ anh minh thần vũ, thẻ vô song toàn thế, thẻ phong độ, tóm lại rất nhiều rất nhiều loại thẻ.” Trì Ngữ Mặc thuận theo lời anh ta nói.
“Thế có thẻ bạn trai không?” Lôi Đình Lệ hỏi lại, thần sắc không rõ ràng.
Tim cô có chút hồi hộp, im lặng một chút, suy nghĩ câu hỏi này phải trả lời như thế nào.
Nếu nói là không có, thì rõ ràng những lời khen trên kia là giả.
Nếu nói là có, cô không dám, không muốn, cũng sợ đối phương hiểu lầm.
Chốt lại, không trả lời, và nhìn ra phía cửa sổ.
Bên ngoài trời rất tối, không có mấy người đi đường, đa số các cửa tiệm đều đóng, đi qua dãy quán viẻ hè.
Cô nghĩ chắc Lôi Đình Lệ khẳng định sẽ không vào quán viẻ hè để ăn.
Lôi Đình Lệ đợi câu trả lời của cô, nhưng chần chừ mãi không có câu trả lời, càng lúc càng cau mày, thần sắc càng ngày càng khó coi, đột nhiên dừng xe lại.
Bởi vì quán tính, Trì Ngữ Mặc lao về phía trước, va vào khung trước, ánh mắt khó hiểu nhìn về hướng anh ta.
“Ở yên đó” Lôi Đình Lệ giọng nói trầm, từ trên xe bước xuống.
Cô nhìn thấy bên cạnh có cửa hàng thuốc, chắc là lôi Đình Lệ đi mua thuốc cho cô.
Trái tim cô cũng là xương là thịt, không phải là khúc gỗ, có chút cảm giác, đồng thời còn cảm động nữa.
Cô mở cửa sổ trên nóc, ngả ghế ra, hai tay để sau đầu, nằm xuống ngẩng nhìn lên trời.
Trời đã rất tối, không có sao, ánh trắng lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây.
Có chút mệt, có chút buồn ngủ, tâm tư có chút bay bổng hơi xa.
Từ nhỏ cô đã là đứa trẻ tinh nghịch, nói toạc móng heo, ngang bướng, cố chấp, lại kiêu ngạo, sau khi mẹ qua đời, cô đến nhà Tần gia, tất cả mọi người ở đó đều không thích cô, tẩy chay cô, bắt nạt cô.
Mọi người bắt nạt cô, cô bắt nạt lại, nhưng mà, sức lực của cô quá nhỏ, có lần bố không có nhà, cô bị mọi người đẩy xuống hố, bị chẹo chân.
Cô không khóc không gào không kêu cứu, vì cô biết rằng những thứ đó không tác dụng.
Cô nhớ ngày hôm đó bầu trời, cũng giống như bầu trời hôm nay, không có sao, ánh trắng lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây thỉnh thoảng lộ chút ánh sáng, rất nhanh chóng thì mưa rơi.
Cô bị dính nước mưa thê thảm, cũng cảm giác lúc đó nước mưa lạnh hơn bao giờ hết, nhưng cô không sợ, nghĩ nếu như chết đi rồi, thì có thể gặp lại được mẹ, khi mà sắp ngất lịm hôn mê đi thì Tống Nghị Nam xuất hiện.
Anh đưa cho cô bộ quần áo khô, đưa cô về nhà của anh ấy, đưa cho cô ăn bát mì nóng hổi, khiến cô có cảm giác ấm áp, đấy là cảm giác ấm áp duy nhất mà cô cảm nhận được, giống như trong trời mùa đông khi cô sắp bị đóng băng thì xuất hiện ánh nắng, nắng rực rỡ đến mức có thể làm tan chảy trái tim người.
Nhưng hôm nay, sự ấm áp đó lại biến thành con dao nhọn, có thể đâm thẳng vào tim người khác, vì vậy mà cảm thấy rất đau.
Diêm Ngọc Hàm quá giống hồi nhỏ của cô rồi, vì vậy, mới nhớ lại những hồi ức đã bị niêm phong từ rất lâu rồi.
Tiếng cánh cửa xe bị kéo ra, Trì Ngữ Mặc không muốn bị người khác nhìn thấu nội tâm của mình, ngoảnh đầu sang hướng khác, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Trên mặt từ từ chảy ra những giọt nước mắt âm ấm, may trời tối, có thể giúp cô lén lút lau đi.
Đừng nghĩ, không nghĩ nữa, không hồi ức, vậy là tốt rồi.
Lôi Đình Lệ nhìn cô một cái, điều chỉnh lại hướng gió hướng về chỗ cô, lái xe đi.
Trên xe lắc lắc rung rung, cô chỉ là muốn giả vờ ngủ, đến khi xe đến cửa lớn khách sạn cô không có tỉnh lại.
Lôi Đình Lệ liếc nhìn thời gian, đã qua 3 giờ sáng rồi.
Cô ấy đã quá mệt rồi, anh cũng không gọi cô dậy, dút chía khóa xuống xe, bế cô ý lên.
Cô vẫn còn trong giấc nồng, ngẩng cổ, yên lặng.
Anh khóa xe lại, đi về phía thang máy.
“Mọi người có nhìn thấy không, đó là Lôi Đình Kệ có đúng không, lại còn ôm cô gái đó nữa.” Lễ tân mở to con mắt không dám tin.
“Nhìn rất âu yếm, rất bá đạo, bùng nổ sức mạnh bạn trai, tôi bị hút hồn rồi.” lễ tân khác nổi máu mê trai đẹp.
“Không có nhầm lẫn chứ, anh ta thực sự đã có bạn gái rồi, tôi cảm thấy tôi thất tình rồi, làm sao có thể” lễ tân đỏ con mắt nói.
“Cô nhìn ánh mắt của anh ta, khi nhìn cô gái, đơn gian là mê muội, rất thâm tình, hai người đều ngủ một phòng, không tạo ra chút gian tình đều có lỗi với tôi đám quần chúng ăn hạt dưa tán phét”
“Cô hiểu cái gì, cô không phải là fans tình yêu thật sự, Lôi Đình Lệ là của chúng tôi” lễ tân gục mặt trên bàn khóc.
Lễ tân còn lại nét mặt ngỡ ngàng.
Cô không phải chỉ là hôn nay mới fans đám fans qua đường của anh ta mà thôi, không thể hiểu được sự xót xa trong lòng của đám fans tình yêu thật sự, “nếu không thì, tôi chút nữa gọi nhân viên phục vụ mang lên tăng thêm nhiều bao cao su?”
“Cô có ý gì à? Cô nhất định phải chọc tức tôi đúng không?”
“Vậy thì cô mong muốn bọn họ là dùng bao, hay là không dùng bao? Tôi cảm thấy loại đàn ông như Lôi Đình Lệ, một tối lên bảy lần không có vấn đề, trong phòng chỉ chuẩn bị hai cái thôi”
Lễ tân đột nhiên nhận ra, “đúng à, nếu như cô gái đó mang thai rồi, chúng ta đợi chờ chia tay thì khó rồi, tôi tự đi mua, cô giúp tôi trông coi chút”
Nói xong, lễ tân gấp gáp chạy ra ngoài luôn.
*
Lôi Đình Lệ bế Trì Ngữ Mặc đặt lên giường của cô ấy.
Cô ta ngủ như chết vậy.
Nếu như anh ta có làm gì với cô ấy, cô ấy chắc đều sẽ không biết.
Yên tâm với anh vậy sao, thật sự cho rằng anh trở thành thầy tu rồi!
Lôi Đình Lệ khó chịu, ngoảnh mặt đi, lấy nước xịt từ trong túi ni lông ra, ngồi bên giường của cô ấy, tháo bỏ giày chạy của cô.
Làn da của cô ấy rất trắng, đôi chân nhỏ, giống như ngón tay của cô ấy vậy, từng ngón chân sạch sẽ, đầu ngón chân lại tròn mũm mĩm, dưới ánh sáng, sáng lấp lánh, xen lẫn lớp da hồng nõn, giống như bánh bao gạo nếp, nắm trong lòng bàn tay, xúc giác mềm mại, êm ái.
Hơi thở của anh có chút gấp, có một luồn khí nóng từ trong phần bụng phát ra, châng châng châng từ từ trào lên trên, đạt đến đầu não rồi, tiếp tục thăng tiến, nhiệt độ toàn cơ thể đều cao lên.
Hít thật sâu, kìm nén xuống ham muốn điên cường trong cơ thể, lấy nước xịt xịt lên chỗ đang nổi đỏ dưới chân của cô ấy.
Luồng lành trong phút chốc khiến Trì Ngữ Mặc không thích ứng, cô mơ mơ hồ hồ di chuyển vị trí đôi chân, tiếp tục ngủ.
Lôi Đình Lệ khó chịu hứ một tiếng, nắm chặt lấy chiếc chân gây chuyện của cô ấy.
Cô ấy hảo tử bất sống, vừa hay đặt lên chỗ đó của anh ta, còn dụi dụi.
Nó giống như nhận được chất xúc tác vậy, nhanh chóng bùng cháy, đồng thời phát triển với một tốc độ không thể kiểm soát.
Điều cấm kỵ sâu trong anh ấy nhìn hướng đến người phụ nữ đang trong giấc ngủ say.
Sự lông bông kích động của thời niên thiếu, nhiệt huyết thanh xuân, bị thành phủ của anh ấy kiềm chế thận trọng rất tốt, anh ấy thờ ơ lạnh lùng, nhưng vô hoan, không ngờ được rằng, qua khỏi thời niên thiếu, sự kích động bị trì hoãn ngược lại vô cùng mãnh liệt, dường như, muốn nuốt chửng lý trí của anh ấy...