Trì Ngữ Mặc sững người, cần phải chỉnh sửa, hai người bọn họ không phải là vợ chồng sao?
Nhưng nếu lúc này mà giải thích bọn họ không phải là vợ chồng, có phải sẽ tăng khí thế đối phương tự mình làm mất đi oai phong, không quản làm sao, bây giờ cần phải đồng tâm đối phó người ngoài đã.
Bố mẹ Ngô Dũng Giai sợ rồi, sự kiêu ngạo của Lôi Đình Lệ quá to lớn, kiểu cảm giác quyền lực của quý tộc đó khiến họ bi chấn động, “không thèm để tâm các người nữa, chúng ta đi”
Mẹ Ngô Dũng Giai kéo Ngô Dũng Giai bỏ đi, bố Ngô Dũng Giai lẽo đẽo đi theo.
Lôi Đình Lệ ngồi xuống trước mặt Diêm Ngọc Hàm: “đã hả giận chưa?”
Diêm Ngọc Hàm nhìn Lôi Đình Lệ, lắc đầu, “ở trường cậu ta nói cháu suốt, nó còn xui các bạn khác tách lập với cháu”
“Ngày mai thằng bé sẽ bị nhà trường đuổi học, như thế đã hả giận chưa?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Diêm Ngọc Hàm gật đầu, “cám ơn chú!”
“Cháu gọi cô ấy là chị, mà gọi ta là chú?” Lôi Đình Lệ có chút cau mày.
“Anh” Diêm Ngọc Hàm đổi lại gọi.
“Gọi ta chú, gọi cô ấy là cô, đi thôi, đưa cháu đi khu vui chơi giải trí chơi” Lôi Đình Lệ nói, xoa đầu Diêm Ngọc Hàm, đi về hướng cổng khu vui chơi.
Trì Ngữ Mặc: “...”
Thực ra là cô thích được gọi bằng chị hơn, còn nữa, anh ta cũng đi khu vui chơi giải trí sao?
“Lôi tổng, ở đây người xếp hàng rất nhiều, hay là anh cứ ngồi đâu, tôi đi mua xong vé thì quay lại tìm hai người” Trì Ngữ Mặc đề xuất.
“Đi sát vào” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.
“Ồ” Trì Ngữ Mặc cũng không nói gì nữa, đi theo phía sau Lôi Đình Lệ, đi đến cổng.
Hai nhân viên mặc áo đồng phục của khu vui chơi đứng ở trước cổng, cung kính nhìn Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng, mời qua bên đây”.
Trì Ngữ Mặc đi theo Lôi Đình Lệ qua cổng, đột nhiên phát hiện, quyền thế cái thứ này, đúng là thứ tốt.
Xe tham quan dừng ở lối ra vào, Lôi Đình Lệ bế Diêm Ngọc Hàm lên xe, ngồi bên cạnh anh.
Xung quanh họ còn rất nhiều chỗ trống, nếu cô ngồi bên cạnh Diêm Ngọc Hàm, cảm giác, bọn họ thật sự giống như một gia đình ba người.
Suy nghĩ này khiến cô rất mất tự nhiên, ngồi ra phía sau hai người họ.
Lôi Đình Lệ không vui nhìn về phía cô, ra lệnh: “ngồi lên trước”
“Ồ” cô không có chí khí từ trên xe đi xuống, lên ngồi bên cạnh Diêm Ngọc Hàm, mặt đã ửng hồng lên.
Nhân viên bắt đầu lái xe, một nhân viên khác giới thiệu: “khu vui chơi giải trí của chúng tôi có 26 hạng mục trò chơi, 6 tiết mục biểu diễn, nếu trò nào cũng chơi, không phải xếp hàng, chỉ cần 210 phút, bởi vì vẫn còn phải mất thời gian lái xe đến các địa điểm, thêm thời gian chờ đợi, tôi dự tính chơi toàn bộ, thì mất khoảng 5, 6 tiếng”
“Chơi tất cả các trò chỉ mất 5, 6 tiếng à, khu vui chơi này nhìn rất rộng lớn” Trì Ngữ Mặc nhìn xung quanh khác lạ.
“Tôi nói là không phải cần xếp hàng, bình thường vào cuối tuần, ít nhất phải xếp hàng 45 phút” nhân viên giải thích.
“Như thế thì không phải cả ngày không chơi xong à?”
“Cơ bản thì không có ai một ngày chơi hết được, bởi vì có một số trò chơi mất nhiều thể lực, chơi xong rồi, thì không còn tinh thần và sức lực chơi trò tiếp theo, ví dụ như trò mạo hiểm tàu lượn, thuyền cướp biển, lên xuống tốc độ cao, con quay hồi chuyển, lên trời xuống đất, điên cuồng thiêu đốt,... một ngày nhiều lắm cũng chơi được 2 trò”
“Những trò này, trẻ em có chơi được không?” Trì Ngữ Mặc nghĩ đến trọng điểm.
Nhân viên nhìn về phía Diêm Ngọc Hàm, “thấp hơn 1m4, đều không được chơi”
“Vậy thì anh giới thiệu những trò trẻ em có thể chơi không?” Trì Ngữ Mặc hỏi
Nhân viên quay sang nhìn Lôi Đình Lệ, cần phải được anh ta ngật đầu, Lôi Đình Lệ không giống người chỉ chơi những trò trẻ con.
“Chỉ cần chơi những trò trẻ em có thể chơi, 12 giờ sắp xếp ăn cơm” Lôi Đình Lệ nói.
“Vâng”
Vì có nhân viên đưa đi, bọn họ không cần phải xếp hàng, chỉ cần lượt chơi trước chơi xong, thì họ có thể lên chơi.
Trì Ngữ Mặc chơi cùng Diêm Ngọc Hàm, Lôi Đình Lệ không chơi, đứng trong phòng làm việc, hai tai đút túi, sắc mặt không biểu cảm nhìn hai người bọn họ chơi.
Trì Ngữ Mặc nhìn thấy Lôi Đình Lệ, vẫy tay chào hỏi, ánh mắt cười cong cong, cùng chơi với Diêm Ngọc Hàm rất vui vẻ.
Thời gian 5 phút vừa tới, chiếc xe tàu hỏa từ từ dừng lại, Trì Ngữ Mặc nhảy đến trước mặt Lôi Đình Lệ, “Lôi tổng, hạng mục nào anh cũng không chơi sao?”
“Không có gì đáng vui cả” anh ấy không hứng thú nói.
Cô ấy đưa điên thoại của bản thân cho anh ta, mềm mỏng cầu xin nói, “vậy thì, có thể xin anh giúp chúng tôi chụp ảnh không à”
Nhân viên hướng dẫn: “...”
Mặt cô gái này thật sự lớn, Lôi tổng làm sao có thể giúp bọn họ chụp ảnh, anh ta là người vô cùng bận rộn hàng ngày phải giải quyết rất nhiều công việc, từng phút có thể kiếm được hàng trăm triệu à.
Dưới sự kinh ngạc của nhân viên hướng dẫn, Lôi Đình Lệ đón lấy điện thoại của Trì Ngữ Mặc.
Trì Ngữ Mặc thật sự rất cảm ơn Lôi Đình Lệ, nếu như không có anh ta ở đây, cô và Diêm Ngọc Hàm phải xếp hàng chắc phải xếp đến già, chơi sẽ không có thỏa thích như vậy.
Trên xe tham quan, khi đi đến một khu vực chơi khác.
Trì Ngữ Mặc hiếu kỳ hỏi: “Lôi tổng, anh quen biết ông chủ của nơi này sao?”
“Tôi là cô đông lớn nhất của nơi này, cô thấy sao?” Lôi Đình Lệ trầm giọng trả lời, khuôn mắt băng đá không thay đổi như thường.
Trì Ngữ Mặc cười toe toét, “tôi phải là tam thế có phước mới có thể gặ được Lôi tổng, kiếp trước của tôi khẳng định cứu vãn dải ngân hà”
Lôi Đình Lệ nhìn dáng vẻ nịnh hót của cô ấy, nhớ tới lời của Trình Phong, ánh mắt thoáng qua một chút khác lạ, “vậy thế này thì sao?”
“Cái gì?” Trì Ngữ Mặc trong phút chốc không hiểu rõ chuyện gì, lời anh ta nói nhảy cóc quá lớn rồi.
Lôi Đình Lệ cúi người, đôi môi chạm vào môi của cô ấy, chỉ là hời hợt qua loa, rất nhanh, anh rời khỏi cô ấy, liếc nhìn đôi mắt linh động đó của cô ấy, “còn như này, cô cảm thấy mấy đời có phước?”
“Tôi...” Trì Ngữ Mặc sững sờ, phước gì mà phước, cô muốn tát một cái cho anh ta, nhưng mà trong mắt anh ta lại không có ý xấu, giống như là hố sâu, quá nhiều không thể nhìn rõ.
Cô dường như, không thể chịu nổi hậu quả sau một cái tát.
“Tôi, đời này có phước” Trì Ngữ Mặc cẩn thận nói.
Đáp án này, Lôi Đình Lệ còn xem như vừa ý, rất nhẹ nhàng nhếch mép cười, nhìn hướng về phía trước, khẩu khí đều ôn hòa rất nhiều, “cô chuẩn bị khi nào thì quay về?”
“Chắc đợi sau khi đưa Diêm Ngọc Hàm về đã, còn anh Lôi tổng?”
“Cô đã là do tôi đưa đến, tôi có nghĩa vụ đưa cô quay về”
Ý như lời nói, anh ta là muốn cùng cô quay trở về.
Trì Ngữ Mặc nhìn sang bên cạnh, chỉnh đốn lại tâm trạng.
Cô tuy rằng không có tìm hiểu tình yêu, nhưng, không phải là kẻ ngốc, Lôi Đình Lệ đối với cô, sợ rằng có tư tưởng.
Không quản là buổi tối hôm qua cứu cô, ôm cô, còn là hôm nay đặc biệt đến đây giúp cô giải vây, muốn đưa cô trở về.
Cô không phải là không có cảm giác, Lôi Đình Lệ là người rất dễ dàng thu hút ánh mắt người khác.
Nhưng, vây xung quanh anh ta có quá nhiều phụ nữ, sự khác biệt giữa hai người bọn họ quá xa vời, mà cô thì...vẫn còn chưa muốn tìm hiểu tình yêu, quá phí tâm tư, cũng quá phí tinh thần.
Nhưng mà, Lôi Đình Lệ cũng không có trực tiếp biểu thị rõ, cơ hội cho cô muốn từ chối đều không có, vả lại, còn phải xem cô có gan từ chối không nữa.
Có chút tâm tư rối bời, lo lắng, tiếp tục tiếp xúc với Lôi Đình Lệ nữa, sẽ khiến cô rơi vào vực sâu bất khả chiến bại.