Buổi chiều, bọn họ chơi xong 5 trò chơi, hạng mục trò chơi của trẻ em đều đã chơi xong
Sau khi đi ra khỏi cánh cổng lớn của khu vui chơi giải trí, Lôi Đình Lệ trả lại điện thoại cho cô ấy.
Trì Ngữ Mặc cúi đầu ngắm nhìn ảnh anh ta chụp, rất đẹp, góc độ tóm rất tốt, điểm cũng rất ổn, không có một tấm ảnh nào bị mơ hồ, từ trên mặt mỹ thuật nói, rất toàn mỹ, chụp cô giống như tiểu tiên nữ vậy, vả lại, anh ta dường như đa số đều là chụp cô, chứ không phải là cô và Diêm Ngọc Hàm.
Tim, vô duyên vô cớ đập rất nhanh, suy tư có chút bay bổng, không có chú ý đám học sinh tinh nghịch.
Lôi Đình Lệ ôm lấy eo của cô, kéo cô vào trong vòng tay của anh ấy
Độ nóng của lòng bàn tay anh ấy truyền qua áo chạm đến trên bề mặt làn da của cô, rất nóng.
Lưng cô cứng đơ lại, di chuyển sang bên phải một bước, tránh khỏi tay của Lôi Đình Lệ
Lôi Đình Lệ cau mày, “làm sao rồi?”
“Cái này Lôi tổng, có chuyện tôi luôn không có nói với ngài, tôi có người mình thích rồi” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng nói
“Cái gì?” Lôi Đình Lệ tăng âm giọng nói
Trì Ngữ Mặc trong lòng giật mình, nếu như đã mở miệng nói ra rồi, không có đạo lý nào lại rút lui, tiếp tục phát triển nữa, sợ rằng, sẽ khiến Lôi Đình Lệ hiểu nhầm.
“Tôi rất kính phục ngài, ngài là người đàn ông ưu tú nhất tôi gặp qua, ông chủ nhìn xa trông rộng nhất, tôi và anh ấy, sẽ nỗ lực hướng đến đường đi mà ngài bước qua tiến lên, tranh đấu đến một ngày, có thể đứng dưới chân núi nhìn lên ngài” Trì Ngữ Mặc nói xong, trong lòng thấp tha thấp thỏm, nhìn về phía Lôi Đình Lệ.
Ánh mắt sâu thẳm của anh chằm chằm nhìn cô ấy, cô ấy muốn biểu đạt, anh làm sao có thể nghe không hiểu.
Anh còn chưa có bắt đầu, thì bị người ta từ chối rồi
Giọng nói sắc bén của anh, “người đó là ai!”
“Là người đàn ông tôi thích” Trì Ngữ Mặc mơ hồ trả lời
“Vậy tôi hôn cô, cô nói đời này có phước là ý gì?” Lôi Đình Lệ truy hỏi, ánh mắt sắc bén sung mãn nói với cô ấy, Lôi Đình Lệ bây giờ không dễ chọc giận.
“Anh là nam thần của tôi, bị anh hôn rồi, đương nhiên đời này có phước, giống như hổi nhỏ của tôi đặc biệt sùng bái Lưu Đức Hoa, nếu như anh ấy hôn tôi, tôi chắc có thể khoa trương cả một năm trời, anh và anh ấy, đối với tôi mà nói, đều là thần tượng mà tôi đặc biệt yêu thích” Trì Ngữ Mặc cười nói
Tục ngữ nói, giơ tay lên không đáng người tươi cười, nhưng mà, cô đều biết bản thân mình bây giờ tươi cười không tự tin bao nhiêu, còn khó coi hơn cả khóc nữa.
Đặc biệt là đối mặt với ánh nhìn của Lôi Đình Lệ, trong lòng bàn tay đều đang toát mồ hôi.
“Thần tượng, ha” Lôi Đình Lệ cười khểnh một tiếng, mặt kéo ra rất dài, lên xe của bản thân
Cô thực tế, không muốn cùng Lôi Đình Lệ ngồi trên một xe, nhưng mà sau khi anh ta lên xe rồi, không có lái đi, lại rõ ràng là đang đợi cô.
Cô cố gắng leo lên xe của Lôi Đình Lệ.
Không khí trong xe bị dồn nén rất thấp, đè nén lên trên tin người khiến cô cảm thấy không thể thở nổi.
Nhưng cô cảm giác Lôi Đình Lệ là người thông minh, phụ nữ trên thế giới rất nhiều, những người phụ nữ ưu tú hơn cô vây xung quanh người anh ta cũng rất nhiều, anh ta không phải bắt buộc là cô không được, cô không có tính duy nhất.
Qua một khoảng thời gian nữa, anh ta tìm được người phụ nữ khác, sẽ tốt hơn thôi.
Anh ta làm tổng tài ở trên cao của anh ta, cô là bảo mẫu nhỏ trong nhà của bà nội anh ta.
“Lôi tổng...”
“Tôi không muốn nghe cô nói chuyện” Lôi Đình Lệ lạnh lùng ngắt lời của cô
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô tốt nhất là ý thức duy trì trầm mặc thôi.
*
Lôi Đình Lệ, thật sự là một người không nói cười tùy tiện, trầm mặc là người đàn ông vàng, đến khi anh ta đưa cô trở về nhà Lão thái thái, đều không có nói một lời, cũng không có từ trên xe xuống, cứ thế bỏ đi luôn, không có mang theo một áng mây.
Trì Ngữ Mặc hít sâu một hơi, làm rất tốt, không có mất đi lý chí, cô tự cổ vũ bản thân mình.
Đi vào trong nhà, trước tiên nghe thấy là âm thanh của con vẹt (két),
“Sừ hoà nhật đương ngọ, Hãn trích hoà hạ thổ,Thuỳ tri bàn trung xan, Lạp lạp giai tân khổ” (ca dao Việt: Cày đồng đang buổi ban trưa, Mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày. Ai ơi bưng bát cơm đầy, Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần)
Không có đầu đuôi, cô phụt cười một tiếng, vốn dĩ tâm trạng rất thấp thỏm, con vẹt thật sự là thứ tiểu thần kỳ
Lão thái thái phát hiện ra Trì Ngữ Mặc, trong mắt sáng lấp lánh, gian xảo bước đến, tán phét nói: “buổi tối hôm qua các cháu không có quay trở về, ngủ cùng nhau rồi?”
“Ở trong khách sạn ạ” Trì Ngữ Mặc mơ hồ trả lời
“Tối qua biểu hiện của Lôi Lôi thế nào?”
“Khá ổn, ừm...vô cùng tốt” Trì Ngữ Mặc không có phủ nhận, Lôi Đình Lệ biểu hiện của tối qua thật sự là thế gian vô song, xem thế là đủ rồi, bình tĩnh độc đoán, đấu chí đấu dũng, ờ...Lôi Đình Lệ không ở đây, trong đầu cô thực chất không cần phải lóe lên nhiều thành ngữ hoa lệ như thế.
“Vậy thì các cháu một tối làm mấy lần à, sẽ có em bé chứ?” Lão thái thái vui vẻ ha ha hỏi
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô biết mà, Lão thái thái tấm xà ngang này, trước giờ không có thẳng qua, giải thích” “cháu và Lôi tổng là không thể được, cháu có người mình thích”
“Không phải nói không có bạn trai sao?” Lão thái thái trợn trừng đôi mắt nghi ngờ
“Cháu yêu thầm người đó. Yêu thầm mấy năm rồi”
“Vậy thì cháu nhanh chóng từ bỏ đi, đều đã yêu thầm mấy năm rồi mà không có kết quả, rõ ràng hai đứa không có duyên phận, nói không chừng người ta đều đã có bạn gái rồi, hoặc là kết hôn rồi, cháu tiếp tục yêu thầm người đó, sẽ cáo thành tội phạm” Lão thái thái lập tức thao thao bất tuyệt khuyên nhủ
Đuôi mắt của Trì Ngữ Mặc giật giật, “cũng không có nghiêm trọng như thế, cháu chỉ là yêu trong lòng rời bỏ rồi”
“Chẳng trách tiểu nha đầu cháu khờ dại, người ta đều không thích cháu rồi, cháy còn lưu hắn ta lại trong lòng mọc nấm nữa chắc, nhanh chóng vứt bỏ hắn ta đi, hắn ta có thể dễ nhìn như Lôi Lôi nhà ta sao?”
“Ừm...gần như nhau”
Lão thái thái không vừa ý rồi, “nào có thể có tiền như Lôi Lôi nhà ta?”
“Vậy không có”
“Cháu không muốn hổ, đi muốn một con chuột, đầu óc cháu ngốc nghếch rồi. Chẳng trách nói yêu thầm là bệnh, phải chữa, nhưng mà muốn chữa, cháu cũng không có tiền xem bệnh” Lão thái thái dạy dỗ.
“Đây không phải, không phải là bởi vì cháu còn không bằng con chuột mà” Trì Ngữ Mặc gãi gãi đầu, thật thà nói
Lão thái thái coi thường nhìn cô, biểu cảm đột nhiên thả lỏng rồi, “nói cũng phải”
Trì Ngữ Mặc: “...”
“Con chuột cháu thích là ai à, làm nghề gì à?” Lão thái thái lại hỏi
“Lại làm sao nữa ạ?” Trì Ngữ Mặc phòng bị
“Bà cho Lôi Lôi biến hắn ta thành con chuột luôn, tiếp đó ném ra ngoài đường cái” Lão thái thái nói rất có lý không hề sợ
Bà cao thủ
Trì Ngữ Mặc không dám tiếp tục nói về chủ đề này nữa, “bà nội, cháu thứ hai tuần sau phải đi công tác, có khả năng phải mất mấy tháng mới quay trở lại”
“Không được, Lôi Lôi nhà ta rất tốt, khi còn nhỏ đặc biệt ưu tú, cúp bằng khen để trong nhà đều để không hết. Các môn học của nó liên tục là đứng nhất năm, bao gồm thể dục, phong cách sinh sống của nó cũng tốt, không tùy tiện tìm bạn gái, nó còn rất cẩn thận, rất biết chăm sóc người khác, chỉ là không thích nói chuyện, nhưng mà yên tĩnh à, không gây ồn người khác”
Trì Ngữ Mặc: “...”
Cô nhìn Lão thái thái vẫn còn chưa có phản biện, chỉ có thể thuận theo nói: “đúng, đúng, Lôi tổng vô cùng ưu tú. Vạn lý chọn một, không, triệu vạn lý chọn một”
“Vậy thì cháu tại sao không thích?” Lão thái thái chất vấn
Trì Ngữ Mặc cười khổ sở, “bởi vì quá ưu tú rồi à”
Lão thái thái vỗ mạnh một cái lên cánh tay của Trì Ngữ Mặc, “rất nhiều cô gái đều thích Lôi Lôi nhà chúng ta, bao nhiêu người đều đến tìm ta nói muốn giới thiệu cho Lôi Lôi, lần sau ta giới thiệu thành cồn một người, cháu đừng có hối hận ồ”