“Khi còn nhỏ, cháu nghĩ rằng sau khi người ta chết đi sẽ để lại linh hồn nên cháu không sợ chết, nhưng sau này, mẹ cháu mất rồi, cháu vẫn cứ đợi chờ, chờ đợi, đợi cho đến khi linh hồn của bà ấy xuất hiện. Rốt cục đến bây giờ bà ấy vẫn không xuất hiện, cho nên con người ta chết rồi thì chính là chết rồi, nếu như ông không phải vạn bất đắc dĩ phải chết thì hãy ở lại với chúng cháu, ông ơi.”
Trì Ngữ Mặc lại lay lay người ông lão.
Hồ lão gia tử khi này đã có chút phản ứng, ông mở đôi mắt suy yếu của mình ra, nhìn chăm chăm vào Trì Ngữ Mặc, như có chút kích động, bờ môi ông cũng run run.
Trì Ngữ Mặc nở nụ cười vui sướng, không ngờ Hồ lão gia tử tỉnh lại thật, cô quả quá may mắn.
Cô móc trong túi ra mảnh giấy đã chuẩn bị sẵn, đút vào tay của Hồ lão gia tử rồi nắm chặt lấy tay ông ấy, “Ông còn tâm nguyện gì chưa được thực hiện không? Còn chuyện gì mà ông bắt buộc phải làm nhưng chưa làm được không? Vậy thì ông đừng có chết, nhất định ông phải sống khỏe mạnh, ông còn người con gái chưa quay trở về mà.”
Đàm Vĩnh Diệu vừa nghe đến vậy liền kéo Trì Ngữ Mặc đứng dậy, “Bạn cô là Hồ Đình.”
Trì Ngữ Mặc không phủ nhận, gật đầu.
“Tôi không thể để cô tiếp tục ở đây nữa, xin lỗi cô.” Đàm Vĩnh Diệu lôi cô tới cửa phòng.
“Không sao, những gì tôi muốn nói cũng nói rồi, cảm ơn ông, bác sĩ Đàm.” Trì Ngữ Mặc ân cần cảm ơn.
Đàm Vĩnh Diệu dừng bước, ông nhìn gương mặt tươi cười của Trì Ngữ Mặc, một chút ái ngại lướt qua trong mắt vị bác sĩ, “Đừng nói với ai tôi từng đưa cô tới đây.”
Trì Ngữ Mặc gật đầu, “Tôi sẽ không nói với bất cứ ai, ông yên tâm. Người tốt như ông sẽ gặp được chuyện tốt lành.”
Đàm Vĩnh Diệu được cô nịnh lên trời như vậy lại nổi máu anh hùng, “Cô còn chuyện gì muốn nói với ông ấy không thì nói luôn một thể đi.”
Trì Ngữ Mặc nở một nụ cười thật tươi.
Thực ra, cô cũng chẳng còn điều gì cần phải nói cả.
Tình trạng của Hồ lão gia tử khá đặc biệt, ông ấy là một bệnh nhân, trạng thái lại không được tỉnh táo, với cương vị là luật sư của Hồ Đình, điều gì cần nói, cần làm cô cũng đều đã làm rồi. Cuối cùng cô cúi đầu với bác sĩ Đàm rồi lắc lắc đầu, bước ra khỏi phòng bệnh.
Đàm Vĩnh Diệu muốn đuổi theo để xin số điện thoại của cô.
“Bác sĩ Đàm, tình trạng của bệnh nhân rất xấu, huyết áp tăng cao, nhịp tim cũng khá nhanh.” Y tá vội vã nói.
Đàm Vĩnh Diệu lập tức quay trở lại làm thao tác cấp cứu, phải cả giờ sau, Hồ lão gia tử mới bình ổn lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.
Đàm Vĩnh Diệu phát hiện được mảnh giấy trong tay ông, liền lấy ra xem, phát hiện trên đó là một dãy số điện thoại.
Ông suy tính chắc chính là bác sĩ thực tập khi nãy để lại, nếu để người nhà họ Hồ biết ông để cho bạn của Hồ Đình vào đây, lại còn để lại số điện thoại, chắc chắn ông khó mà thoát.
Mặc dù có chút khó xử và có lỗi nhưng ông vẫn thu tờ giấy đi, để vào trong túi áo mình.
Sáng sớm ngày thứ hai
Lôi Đình Lệ bắt cú điện thoại từ Hồ Nhã Huệ, “Tiểu Lệ, con mau đến phòng bệnh thăm ông, ông ngoại tỉnh lại rồi, đến để ông gặp mặt con một lát.”
“Ừm.” Lôi Đình Lệ đáp một tiếng, vì ngủ chưa đủ nên đầu óc hơi nhức nhối.
Anh nhanh chóng thay quần áo rồi đi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh có khá nhiều người.
Hồ lão gia tử đã tỉnh dậy nhưng tâm trí rất mơ hồ, không được tỉnh táo, ông ngước nhìn trần nhà, phát ra giọng nói thều thào, hình như không ngừng nhắc lại một từ, “Hiểu.”
Hồ Nhã Huệ bước đến bên Lôi Đình Lệ, tay gạt đi nước mắt, nói, “Không biết ông ngoại con làm sao, hôm nay vừa tỉnh dậy là cứ như vậy, mẹ chỉ sợ là hồi quang phản chiếu thôi, hu hu hu.”
Lôi Đình Lệ nhìn lướt qua ông già đang nằm trên giường bệnh.
Giữa anh và Hồ lão gia tử chẳng có mấy cảm tình, 1 năm cùng lắm gặp mặt một lần, hai người họ khá xa lạ nhưng nói gì đi nữa cũng vẫn là ông ngoại của anh.
Anh bước về hướng Hồ lão gia tử.
Người nhà họ Hồ tự giác nhường đường cho anh.
Ai cũng biết người cháu ngoại này của Hồ lão thái gia, toàn là người thân, tự nhiên họ cũng rõ năng lực của Lôi Đình Lệ.
Anh ngồi bên đầu giường nhìn chăm chú vào Hồ lão gia tử, không nói gì.
Hồ lão gia tử cũng chẳng nhìn anh mà chìm trong những suy nghĩ của bản thân, giọng nói hơi yếu nhưng đong đầy cảm xúc gọi, “Hiểu, Hiểu.”
“Hiểu làm sao vậy?” Lôi Đình Lệ hỏi.
Hồ lão gia tử chậm chạp dời ánh mắt sang Lôi Đình Lệ, mắt ngấn lệ, giọng nói vẫn đục như vậy, ông khó nhọc nói, “Ông...nhìn, thấy...cô ấy, cô ấy, đến, tìm...tìm ông rồi.”
Hồ lão gia tử vừa nói đến đây, cả phòng bệnh bắt đầu xuất hiện những tiếng thút thít.
Thường thì nhìn thấy người đã chết là người đó cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa.
“Ừm.” Lôi Đình Lệ không biết cách an ủi người khác, bản thân anh cũng chẳng mấy tình cảm, “Vậy ông nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa định rời đi, Hồ lão gia tử nắm chặt lấy tay anh, “Giúp ông...ông, tìm thấy...cô ấy.”
“Cháu không làm được.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng từ chối rồi đứng dậy.
Hồ lão gia tử khá thất vọng, lại quay qua nhìn đăm đăm vào trần nhà.
“Bố, bố nói muốn tìm ai cơ, con tìm giúp bố. A Khang là cục trưởng cục cảnh sát, chắc chắn nó sẽ tìm thấy người đó cho bố.” Hồ Anh Lan bước lên trước nói.
Lôi Đình Lệ bước qua Hồ Nhã Huệ, “Ông, tôi cũng đến thăm rồi, tôi về trước đây.”
Hồ Nhã Huệ luyến tiếc con trai, “Con không ở lại được mấy hôm sao? Ông ngoại con sắp không chống đỡ được bao lâu nữa rồi.”
“Còn nói nữa.”
Hồ Nhã Huệ biết khi anh nói ‘ còn nói nữa’ tức là sẽ không ở lại nữa.
Đứa con trai này, bà biết bản thân đã nợ nó nhiều.
Nhìn theo bóng Lôi Đình Lệ rời đi, bà cũng chẳng có cách nào khác.
Trì Ngữ Mặc sáng sớm cũng đã có mặt ở bệnh viện để nghe ngóng tình hình, không biết tình trạng của Hồ lão gia tử giờ này ra sao? Mảnh giấy cô nhét vào tay ông không biết ông có nhìn thấy không?
Cô không vào được phòng bệnh nên trốn ở cuối hành lang, chỗ cầu thang thoát hiểm tầng 9 nhìn trộm, thấy từng toán người liên tục bước vào, lẽ nào Hồ lão gia sắp đi rồi?
Cô đang thò đầu ngó nghiêng thì nhìn thấy Lôi Đình lệ bước từ trong phòng bệnh ra, cô giật thót, nhanh chóng rụt đầu nấp sau bức tường.
Lôi Đình Lệ sao lại có mặt ở đây?
Không phải đã nói là chỉ có người nhà được vào thăm sao?
Lẽ nào, Lôi Đình Lệ là bạn của họ nên mới có tư cách vào thăm Hồ Lão tiên sinh?
Lôi Đình Lệ bước qua cửa thoát hiểm, đôi mày cau lại, ánh mắt lướt qua chút hồ nghi.
Anh lùi lại hai bước, đẩy cửa thoát hiểm ra, đúng bắt được một cô Trì Ngữ Mặc.
Gương mặt anh lộ rõ vẻ kỳ lạ, “Sao cô lại ở đây?”
Trì Ngữ Mặc cũng không giấu giếm Lôi Đình Lệ vì cũng khó mà giấu được anh ta, “Chuyện này, tôi là luật sư của Hồ Đình, Hồ Đình là con riêng của Hồ lão gia tử cho nên tôi đến đây nghe ngóng tình hình.”
“Cô đúng là chán sống rồi. Chuyện của Hồ gia mà cô cũng dám động vào, tôi phải đánh giá cô là ăn gan báo không sợ chết hay là do thiểu năng bẩm sinh đây?” Lôi Đình lệ cau mày không vui nhìn cô.
“Nhiệm vụ của công ty, tôi cũng chỉ là bắt buộc thôi mà?” Trì Ngữ Mặc toan giải thích.
“Tùy cô thôi, chẳng liên quan đến tôi.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng rời đi, bước chân sải rộng về phía thang máy.
Trì Ngữ Mặc thở phào nhẹ nhõm, Lôi Đình Lệ không thể hiểu được sự khó nhọc của những nhân viên tầng lớp dưới như cô đâu, không phải không muốn làm là không làm được đâu, công việc cũng như nấc thang vậy, nếu cô mà không bước được nữa thì có người khác lên hộ.
Cô quên mất hỏi thăm anh ta tình hình của Hồ lão gia tử rồi, thất sách, thất sách.
Khi cô lại một lần nữa thò đầu ra nghe ngóng, hai người vệ sĩ đứng ngay trước mặt cô.
Cô có một cảm giác vô cùng bất an, rụt rè hỏi, “Hai anh trai ơi, đây là tầng 8 phải không?”
“Cô thập thò ở đây lâu như vậy rồi, lẽ nào lại không biết đây là tầng 9, rốt cục có mục đích gì, nói!” Người vệ sĩ nghiêm giọng nói.