HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

“Tôi thì có mục đích gì được cơ chứ, nếu đây là tầng 9 thì để tôi xuống tầng dưới xem xem.” Trì Ngữ Mặc lập tức quay người định rời đi.

Hai người vệ sĩ kia liếc nhìn nhau, người cao lớn hơn đứng ra chặn cô lại, nói, “Phiền cô đi với chúng tôi.”

“Tôi có phạm tội gì đâu, sao tôi phải đi với các anh.” Trì Ngữ Mặc nói giọng khá phòng bị, rồi nhanh chóng lách qua người vệ sĩ chuồn xuống tầng dưới.

Người vệ sĩ cao lớn kia thấy cô định chạy, hắn chỉ lùi một bước dã nắm được tay Trì Ngữ Mặc, kéo xếch cô lên lại tầng 9.

Trì Ngữ Mặc cố gắng lấy lại bình tĩnh vì có cố vùng ra cô cũng không có đường thắng, nhưng ánh mắt của hai người vệ sĩ này làm cô nhớ lại những kẻ bắt cóc 6 năm trước.

Ánh mắt của họ đều có cái vẻ ác ý nhìn vào cô, cứ như muốn cởi hết quần áo của cô mà xông vào lăng nhục cô vậy.

Cô đã từng nhìn thấy những cô gái kia bị bọn bắt cóc làm nhục và hành hạ như thế nào.

“Bây giờ là xã hội thượng tôn pháp luật, mấy người đã là vệ sĩ của Hồ lão gia tử thì cũng chắc chắn là người có số có má, nếu tôi làm sai gì thì cũng không đến lượt các người trừng trị.” Trì Ngữ Mặc nói có bài có bản.

“Trước khi chúng tôi đưa cô đến đồn cảnh sát đương nhiên phải chắc chắn cô không làm sai điều gì, đi thôi.” Vệ sĩ cắp nách cô đưa đến một căn phòng ở tầng 9, đóng cửa lại.

Trì Ngữ Mặc nhìn bọn họ, cô rất phòng vệ, lùi lại phía sau.

Người vệ sĩ cao lớn nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt dừng lại phía dưới cổ cô, “Chúng tôi nghi ngờ cô ăn trộm, cởi quần áo ra.”

“Nếu cần kiểm tra thì cũng nên để một phụ nữ đến kiểm tra.” Trì Ngữ Mặc hiên ngang nói.

“Chết đến nơi còn cứng giọng, tôi nói thẳng cho cô rõ, cô có lấy cái gì không thì phải xem chúng tôi nói thế nào, chúng tôi nói cô lấy cắp đồ thì điện thoại của tôi là do cô ăn cắp thôi.” Người vệ sĩ cao lớn quăng chiếc điện thoại lên giường.

“Nếu tôi lấy cắp điện thoại của anh thì chỉ cần đưa tôi đến đồn cảnh sát thôi, anh như vậy là phạm tội làm nhục người khác.” Trì Ngữ Mặc không sợ sự uy hiếp từ họ, bước thẳng đến hướng cửa.

Người vệ sĩ cao lớn kia nắm lấy cánh tay cô, “Em gái, anh đẹp trai như vậy sao em không chịu chứ, một đêm anh có thể lên 7 lần đấy.”

“Đẹp trai? Anh toàn tự lừa bản thân như vậy à, nếu anh dám động vào tôi tôi sẽ kiện anh tội cưỡng dâm.” Trì Ngữ Mặc hắng giọng.

“Cưỡng dâm, cô lấy cái gì ra mà kiện, có chứng cứ không?” Vệ sĩ đưa tay sờ vào ngực Trì Ngữ Mặc.

Trì Ngữ Mặc cảnh giác, cô đưa tay tát vào mặt hắn, “Cút.”

“A, phản rồi.” Tên cao lớn đẩy Trì Ngữ Mặc nằm lên giường.

Trì Ngữ Mặc dùng hết sức vùng ra, hắn thấy cô kháng cự như vậy dường như cũng bực mình, “Đại Vĩ, ấn chặt cô ta vào giường, tao làm nó trước rồi đến mày, đừng để lại chứng cứ, để tao xem cô ta kiện bằng cái gì.”

Trì Ngữ Mặc nhận thấy hai tên này định làm thật liền dùng hết sức cắn vào tay tên đè cô.

Tên kia thấy đau bèn thả tay ra.

Trì Ngữ Mặc nhanh chóng chớp thời cơ chạy về phía cửa.

Tên cao lớn với theo ôm chặt lấy eo cô, quăng cô lên giường, giựt phanh áo sơ mi của cô ra.

Trì Ngữ Mặc lúc này thật sự sợ hãi, cô đành gào lên, dùng hết sức lực của mình, “Cứu với, cứu tôi.”

“Cô giữ chút sức lực để phục vụ hai anh em tôi thì hơn, vì sự tĩnh dưỡng của bệnh nhân, phòng ở đây đều xử lý cách âm hết rồi.” Tên vệ sĩ cao lớn hẵng giọng đe dọa, hắn với tay lấy một hộp bao cao su dùng để kế hoạch sinh sản trên kệ, ném vào người Trì Ngữ Mặc, “Đeo lên cho anh, anh sẽ để em được sung sướng.”

Trì Ngữ Mặc nắm chặt nắm đấm, cả người cô run lên.

Cô muốn tìm một con dao, chỉ cần nhỏ thôi cũng được để tự vệ nhưng trong phòng không có lấy một vật để cô có thể tự bảo vệ bản thân.

Cứ thế này, chết chắc rồi.

“Để tôi tắm trước một cái được không?” Cô vẫn muốn kéo dài chút thời gian để nghĩ cách.

“Dùng cái này rồi, còn đòi hỏi cái gì nữa.” Tên vệ sĩ cao lớn nói rồi tiến đến giằng váy của cô.

Ùynh một tiếng lớn, cửa bỗng dưng bị đạp bung ra.

Lôi Đình Lệ đứng giữa cửa, ánh nhìn lạnh băng hướng thẳng vào hai tên vệ sĩ.

Vệ sĩ thấy người đứng trước mặt là Lôi Đình Lệ, sắc mặt lập tức trắng bệch, giải thích, “Lôi tổng, cô gái này thậm thụt trước cửa hành lang rất đáng nghi nên chúng tôi đang kiểm tra xem có khả năng trên người cô ta có vũ khí.”

Trì Ngữ Mặc vừa nhìn thấy Lôi Đình Lệ như nhìn thấy hy vọng, ở đây cũng chỉ có Lôi Đình Lệ có thể cứu được cô, “Không phải đâu, bọn họ định...”

Những lời phía sau, cô khó mà nói tiếp được, cô nghĩ Lôi Đình Lệ sẽ hiểu thôi.

Cô cảm thấy tên vệ sĩ kia đã thả lỏng tay ra nên nhanh chóng đứng dậy ôm lấy áo quần chạy lại phía sau Lôi Đình Lệ.

Lôi Đình Lệ nhìn xuống gương mặt thanh thoát kia, lại thấy đôi mắt đỏ ửng của cô, anh biết sự ấm ức và tủi nhục của cô.

Cũng chẳng hiểu sao ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại quay lại, thấy thiếu hai vệ sĩ, anh biết chắc cô có chuyện.

Nhưng trong lòng cô có người đàn ông khác, có gặp chuyện gì hay không cũng có liên quan gì đến anh?

“Biết hậu quả rồi chứ? Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.

“Hậu quả quá nghiêm trọng.” Trì Ngữ Mặc nói thuận theo ý của anh.

“Muốn tôi cứu cô?” Lôi Đình Lệ hỏi lại lần nữa.

Đúng là hỏi thừa!

Khi trước cô từ chối anh không thương xót, bây giờ nhờ anh cứu, cô cũng biết như vậy là mặt dày nhưng trước sự trong sạch và sự mất mặt, đương nhiên cô chọn sự trong sạch.

“Muốn.” Trì Ngữ Mặc khẳng định dứt khoát.

Lôi Đình Lệ đành phải quay qua nói với hai tên vệ sĩ, “Cởi hết quần áo ra.”

Hai tên vệ sĩ quay sang nhìn nhau.

Họ đều biết đến Lôi Đình Lệ nên không dám đắc tội, cởi từng chiếc áo quần một.

Trì Ngữ Mặc liền quay người lại.

“Ra ngoài, rẽ phải, đi thẳng 500 mét, đến cục cảnh sát tự thú, tội cưỡng hiếp không thành.” Lôi Đình Lệ lặng lẽ nói.

Hai tên vệ sĩ kia vừa nghe vậy, sắc mặt trắng bệch đi, lập tức xìu người ra, quỳ xuống van xin.

Tên cao lớn xin, “Lôi tổng làm ơn tha cho chúng tôi, lần sau chúng tôi không dám nữa đâu ạ.”

“Trước giờ tôi không bao giờ cho người khác cơ hội lần sau, cho hai người 3 giây suy nghĩ, đợi tôi gọi điện cho người đến thì không phải chỉ đơn giản là cưỡng hiếp không thành đâu.” Lôi Đình Lệ mặt vô cảm nói.

“Tôi trên còn có mẹ già, dưới còn con thơ, họ đều sống nhờ vào tôi cả.” Tên nhỏ con hơn liên tục dập đầu nói.

“Có liên quan gì đến tôi không? Lúc cưỡng chế người ta sao không nghĩ lại mẹ già và con thơ.” Lôi Đình Lệ lạnh nhạt, lấy điện thoại ra.

Tên cao lớn thấy sợ, “Chúng tôi đi, chúng tôi đi, chúng tôi đi tự thú.”

Hắn và tên nhỏ con hơn bò dậy, khúm núm chạy ra ngoài.

Trì Ngữ Mặc thấy họ thực sự không mặc gì, cô lại quay người lại.

Lôi Đình Lệ không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng cô, suýt chút nữa cô đã đâm sầm vào người anh. Cô ngẩng mặt ngước lên nhìn, “Lôi tổng, anh lại cứu tôi một lần nữa.”

“Cho nên?” Lôi Đình Lệ vẫn lạnh băng nhìn cô, ánh nhìn khá khó hiểu.

Ánh mắt đó giống như lớp băng trên núi tuyết vậy, rộng lớn lại thanh khiết.

Mỗi lần đứng trước anh, cô đều cảm thấy tim mình đập mạnh, nhịp thở cũng không đều. Cô nhoẻn miệng cười, cố cho bản thân trông thật thành khẩn, “Sau này tôi cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để cứu ngài 2 lần.”

Lôi Đình Lệ phì cười, ánh mắt lạnh lùng hơn nữa, “Cô trù tôi à?”

Cô nhận thấy mình vừa nói sai, nhanh chóng giải thích, “Tôi bị làm cho sợ quá nên nói linh tinh.”

“Nói chuyện thực tế chút.” Lôi Đình Lệ hướng ánh nhìn vào cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi