Thực tế chút?
Cô nhớ lại lời của Lâm Miễu tối qua, Lôi Đình Lệ đã đưa một cô gái ngây thơ đi qua đêm tối hôm qua.
Loại đàn ông như Lôi Đình Lệ, thích kiểu con gái nào chẳng dễ như trở bàn tay.
Như vậy với cô cũng là chuyện tốt.
Anh ta không cần cô phải giúp giải quyết vấn đề sinh lý.
Ít nhất, Lôi Đình Lệ không thuộc dạng người thích bắt ép người khác.
Vừa nghĩ vậy, cô thấy bản thân nhẹ nhàng hẳn đi.
“Tôi biết thi thoảng Lôi tổng có hay nhức đầu, tôi biết cách mát xa lắm đấy, nếu lần sau anh có bị đau đầu, bất kể là thời gian nào đi nữa tôi cũng sẽ nhanh chóng đến phục vụ anh, tuyệt đối không nuốt lời.” Trì Ngữ Mặc cam kết.
“Còn gì nữa không?” Lôi Đình Lệ rõ ràng là không vừa ý với câu trả lời này của cô, anh cau mày.
“Tôi nhất định sẽ học nấu món sò thật ngon, nếu Lôi tổng muốn ăn thì tôi sẽ làm cho ngài ăn, bất kể có muộn thế nào, chỉ cần còn có người bán sò tươi, tôi đều sẽ nấu cho ngài.” Trì Ngữ Mặc đã đem ra toàn bộ thành ý của cô rồi, đây đều là những chuyện thực tế mà cô có thể làm được, những chuyện viển vông khác cô cũng không có khả năng làm.
Lôi Đình lệ nhìn chằm chằm vào cô.
Cô cũng nhìn vào anh, đôi mắt to tròn ấy như mặt nước, hiện lên bóng dáng của anh, giống như trong thế giới của cô chỉ có mình anh vậy.
Anh không nói gi, quay người lại.
Anh vừa đi, phút chốc áp suất như bốc hơi vậy, Trì Ngữ Mặc hít một hơi sâu bầu không khí thoáng đãng này.
“Còn không mau theo tôi.” Lôi Đình Lệ đứng ở cửa đợi cô.
“Hả, Lôi tổng muốn ăn sò ngay bây giờ ạ?” Trì Ngữ Mặc khó hiểu bước đến.
“Không phải cô muốn gặp ông ngoại tôi sao? Hình như ông ấy sắp không qua khỏi rồi, cô dành chút nỗ lực cuối cùng đi.” Lôi Đình Lệ nói rồi, đi về hướng phòng bệnh.
Trì Ngữ Mặc rất kinh ngạc.
Hóa ra, người cháu trai lớn mà trên tư liệu không thể tra ra chính là Lôi Đình Lệ.
Không ngờ anh còn giúp được cô một chuyện lớn như vậy!
Thảo nào ai cũng muốn làm bạn với thổ hào.( người giàu có)
Cô rất muốn, rất muốn làm bạn với Lôi Đình Lệ, bạn cả đời, nhưng đáng tiếc anh sẽ không ưng cô đâu.
Chỉ cần anh tiện đường giúp thôi đã làm tránh cho cô chuyện cả đời rồi, cô vui vẻ bước theo.
Vì là Lôi Đình Lệ nên dù có là người anh dẫn theo, vệ sĩ cũng không dám chặn lại.
Trì Ngữ Mặc đi theo Lôi Đình Lệ vào trong, wao, trong phòng là một biển người, hoàng đế băng hà chắc cũng chỉ được như vậy thôi.
“Đi đi.” Lôi Đình Lệ khẽ nói, rồi đứng sang một bên.
Bảo cô dưới ánh mắt của bao nhiêu người thế này mà bước đến bên Hồ lão gia nói về chuyện của Hồ Đình, cô làm gì có cái dũng khí ấy, hơn nữa ông ấy cũng sắp mất rồi, cô có nói cũng có tác dụng gì.
Nên, cô cứ đứng đó như trời trồng.
“Bình thường không phải cô to gan lắm hay sao?” Lôi Đình Lệ nhắc khéo, nắm lấy cổ tay cô kéo đến trước giường bệnh.
Người nhà Hồ gia đều ngạc nhiên nhìn Trì Ngữ Mặc, họ nhìn nhau, ghé tai nhau thì thầm to nhỏ gì đó.
Lôi Đình Lệ đứng ngay phía sau cô.
Có anh ở đây, bất kể Trì Ngữ Mặc có nói gì, người nhà của Hồ gia cũng sẽ không dám làm gì.
Trì Ngữ Mặc ngồi lên chiếc ghế bên đầu giường.
Cô thấy tinh thần Hồ lão gia tử không được tỉnh táo, cứ nhắc đến người tên Hiểu, hình như thật sự là tình trạng hồi quang phản chiếu, sắp đi rồi.
“Ông ơi, ông có đỡ chút nào chưa?” Trì Ngữ Mặc nhẹ nhàng hỏi.
Hồ lão gia tử chậm chạp đưa mắt nhìn qua Trì Ngữ Mặc, ông khựng lại chốc lát, đột nhiên kích động nắm lấy tay Trì Ngữ Mặc nói, “Hiểu.”
Trì Ngữ Mặc cảm nhận thấy bàn tay ông rất lạnh, không có chút nhiệt nào trong đó nhưng sức lực vẫn còn khá rõ.
Cô chẳng phải là cô Hiểu nào đó.
Người nhà họ Hồ cũng nhìn cô một cách kỳ quặc.
Cô cảm thấy nên giải thích rõ ràng, “Cháu không phải là Hiểu, cháu tên Mạc, Mạc của từ trầm mặc.”
“Hiểu.” Hồ lão gia tử kích động đến độ nước ứ lên nơi đuôi mắt.
Trì Ngữ Mặc nhận ra Hồ lão gia tử thần thái đã không còn được tỉnh táo nữa, cho dù có nói chuyện của Hồ Đình cũng chẳng bằng nước đổ lá khoai.
“Ông ơi, nhất định ông phải tĩnh dưỡng cơ thể cho khỏe mạnh, ông xem nè, ông còn nhiều con cháu hiếu thuận với ông thế này, sống nhiều thêm một ngày là lời được thêm một ngày, ngày nào cũng được vui vẻ, đúng không ạ.” Trì Ngữ Mặc nhỏ nhẹ nói.
Hồ lão gia tử gật đầu, cuối cùng cũng nói được một từ khác ngoài Hiểu, “Được.”
Cùng với câu nói thốt ra, hai hàng nước mắt của ông chợt tuôn.
Trì Ngữ Mặc không hiểu do đâu mà ông lại khóc, cô cũng không quen biết người tên Hiểu kia.
Cô đoán Hồ lão gia tử do già cả mắt hoa nên nhìn lầm cô thành người khác, làm cho ông nhớ lại đoạn ký ức khó quên nào đó.
Cô cũng chẳng còn điều gì để nói nữa, ngẩng mặt lên nhìn Lôi Đình Lệ.
“Đi.” Lôi Đình Lệ ngắn gọn vắn tắt.
Trì Ngữ Mặc đứng dậy, không ngờ Hồ lão gia tử nắm chặt lấy tay cô, cô bị kéo ngồi lại trên ghế.
Hồ lão gia tử khó nhọc nói thêm hai từ nữa, “Đừng đi.”
Trì Ngữ Mặc, “... “
Cô khá ngại, với tình huống này thì chẳng khác gì phim ma cả, bị nhận lầm như vậy, trai gái nhà Hồ gia trước giờ luôn có sự bài trừ người ngoài, cứ như vậy cô sẽ trở thành tấm bia cho họ mất.
“Ông ơi, cơ thể là quan trọng nhất, ông cứ phải ăn khỏe ngủ khỏe vào thì tinh thần mới thoải mái được ông nhé, bây giờ ông vẫn còn đang bị bệnh nên nghỉ ngơi nhiều vào, cháu vẫn sẽ đến thăm ông mà.” Cô nhỏ nhẹ nói.
Hồ lão gia tử nghe lời liền nhắm mắt lại nhưng tay vẫn nắm chặt Trì Ngữ Mặc không buông.
Trì Ngữ Mặc thử rút tay ra nhưng không được, cô quay lại cầu cứu Lôi Đình Lệ.
Lôi Đình lệ bước lên trước, trầm giọng nói, “Cô ấy vẫn chưa ăn sáng, nếu ông muốn cô ấy đói chết ở đây thì cứ tiếp tục nắm lấy. Tối cháu còn đưa cô ấy quay lại, không đi đâu mất đâu mà ông sợ.”
Trì Ngữ Mặc cảm thấy tay Hồ lão gia tử đã buông lỏng, cô vui mừng nhìn Lôi Đình Lệ, rút tay ra.
Lôi Đình Lệ đi đằng trước, Trì Ngữ Mặc lập tức theo sau anh.
Người nhà Hồ gia đứng hai bên.
Khi bước qua họ, cô không dám liếc nhìn, chỉ cảm thấy ánh nhìn của họ sắp xuyên qua người cô rồi.
Sau khi ra khỏi cửa, cô hiếu kỳ hỏi, “Hiểu là ai vậy?”
“Không biết.”
“Sao anh biết tôi chưa ăn sáng?”
Lôi Đình Lệ dừng bước, nhìn sang Trì Ngữ Mặc, anh lạnh nhạt nói, “Cô lắm lời quá.”
Trì Ngữ Mặc, “... “
Cô không dám nói gì nữa, cúi đầu xuống thấp.
Thực ra vẫn còn nhiều thứ cô muốn hỏi, như Hồ lão thái gia sao vậy? Tối nay anh thật sự sẽ lại đưa cô đến đây sao? Nhỡ đâu tối nay Hồ lão gia tử đi rồi thì sao? Bây giờ họ sẽ đi đâu? Cùng nhau ăn sáng sao? Sau khi ăn xong thì sao, họ sẽ ở cùng nhau cho đến tối?
Vừa nghĩ đến đây, cô cũng tự nhận thấy mình cũng hơi nhiều lời thật.
Lôi Đình Lệ chắc thấy cô rất phiền phức.
Anh có thể cứu cô là cô đã cảm thấy rất cảm kích rồi, không thể làm phiền anh thêm, Hồ lão gia tử đã không còn được tỉnh táo nữa, chắc chuyện của Hồ Đình cũng hết cách.
Vụ án này không hoàn thành thì cô có trở về cũng không mất mặt.
Vừa trở ra khỏi thang máy.
“Chuyện này, Lôi tổng, tôi còn một số chuyện khác nên xin phép...” Trì Ngữ Mặc lấy ngón tay cái chỉ chỉ sau lưng mình ngụ ý cô sẽ đi hướng đó.
“Cô có chuyện gì?” Lôi Đình Lệ hỏi.
“Tôi phải bàn bạc lại tình hình hiện tại cho người đương sự của tôi, với tình trạng hiện nay của Hồ lão gia tử thì việc cô ấy muốn gia sản cũng khó, tôi phải nói cho cô ấy biết để có tâm lý chuẩn bị.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Những điều này chỉ cần gọi điện thoại nói là được, tôi muốn ăn sò.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói, giống như một mệnh lệnh.
“Buổi sáng mà muốn ăn sò sao?” Trì Ngữ Mặc kỳ lạ hỏi.
“Sao nào?” Lôi Đình Lệ nhếch khóe miệng nhưng ánh mắt lại lạnh như tiền, “Cô muốn nuốt lời sao, không phải đã nói tôi muốn ăn sò thì bất kể lúc nào cô cũng sẽ nấu cho tôi sao?”