“Bọn họ tưởng rằng chúng ta là mối quan hệ đó.” Trì Ngữ Mặc giải thích.
“Mối quan hệ nào?” Lôi Đình Lệ lãnh nhạt bình thản bước vào phòng tắm.
Trì Ngữ Mặc cũng đi theo vào, thuật lại nói, “Trước đó chuyện tôi cùng anh cùng nhau ở khách sạn Sheraton bị người khác công bố ra, bọn họ biết được tên của tôi.”
Trì Ngữ Mặc lấy điện thoại ra, mở Weibo, chuẩn bị cho anh xem, nhìn một mắt vào màn hình, không bình tĩnh rồi.
“Trời, đã hai mươi ba nghìn lượt bình luận rồi, mới có một lát thôi, cứ như thế này, khẳng định sẽ trở thành tin đầu đề của Weibo, bọn họ người tìm một cái, tôi liền không xong rồi.” Trì Ngữ Mặc đưa điện thoại cho Lôi Đình Lệ xem.
Anh không cầm lấy, khó hiểu hỏi, “Tại sao sẽ không xong?”
“Anh cũng sắp có cả trăm triệu fan rồi, bọn họ tùy tiện nhổ nước bọt cũng ngâm chết tôi rồi.”
“Bọn họ không dám.” Lôi Đình Lệ xác định nói, cái vẻ mặt không mấy quan tâm, mở vòi nước ra.
“Bọn họ không dám, nhưng bọn họ muốn, cái họa này, tôi không gánh, rõ ràng không có mối quan hệ, dư luận đáng sợ lắm, Lôi tổng.” Trì Ngữ Mặc nôn nóng đến muốn đánh anh, làm sao đây?
Lôi Đình Lệ ánh mắt lạnh băng lên.
Cô không muốn dính dáng quan hệ gì với anh đến như vậy sao?
“Ra ngoài.” Lôi Đình Lệ cằm dưới hất sang cửa.
Trì Ngữ Mặc cứng đơ không nhúc nhích, Lôi Đình Lệ nếu không đồng ý giải thích, cô không dám tưởng tượng, ngày tháng sau này sẽ nhận được những công kích gì.
Lôi Đình Lệ lạnh lùng không đổi, “Tôi muốn đi tắm, cô muốn tắm chung?”
Trì Ngữ Mặc hồi thần lại, nhìn thấy trên người anh toàn mồ hôi, còn đang mở vòi nước, anh đích thực muốn tắm.
Cô không thể cứ nhìn anh tắm chứ.
Anh quay người, từ trong phòng tắm bước ra, tiếng chuông điện thoại lên reng lên, Lý Hạo.
Cô nhấc máy.
“Cô bây giờ đang ở cùng với Lôi tổng?” Lý Hạo cũng giống như những người khác, giọng điệu tràn đầy kinh ngạc.
Lan can đó, người ta không quen biết, anh là quen biết đấy, anh trước đó còn sống ở đó.
“Chuyện không phải như anh nghĩ đâu, đương sự lần này của tôi trùng hợp là gia đình ngoại của Lôi tổng, cho nên, mượn chỗ anh ấy ở sẽ tiện hơn.”
“Chết tiệt.” Lý Hạo không nhịn được chửi tục.
Hèn gì, Lôi Đình Lệ buộc anh phải trong mười phút bốc hơi, thì ra là do Trì Ngữ Mặc sắp đến.
“Cô sau này trở thành tổng tài phu nhân, đừng quên là ân nghĩa trọng dụng của tôi, tôi nhất định sẽ phục tùng cô, nghe theo mệnh lệnh cô, không thay đổi lòng dạ.” Lý Hạo thề hứa.
“Ai da ê, các anh đều hiểu lầm rồi. Người ta không biết, anh còn không biết mối quan hệ giữa tôi với Lôi Đình Lệ sao?”
“Ha ha.” Lý Hạo cười hai tiếng, chính là do anh đã biết lắm rồi.
Lôi tổng là ai, cho dù là đơn hàng lên đến cả chục tỷ mà nói, cũng là bình thản như thường, tuyệt đối sẽ không khoe khoang trên mạng.
Nhưng nhưng, gửi lên tấm hình quần áo của bọn họ, đây có nghĩa là gì, đối với một vị tâm phúc bên cạnh Lôi Đình Lệ năm năm mà nói lập tức đã hiểu ra.
Lôi Tổng thích cô, hơn nữa, là kiểu rất là thích, đây là lần đầu tiên Lôi tổng làm ra chuyện như thế.
Trì Ngữ Mặc không muốn giải thích với bọn họ nữa, quan trọng là ở bên Lôi Đình Lệ, cô muốn Lôi Đình Lệ khẩn trương đấy, xóa đi tấm hình, đồng thời giải thích mọi việc, không có quan hệ gì với cô.
Cô cúp máy, ngồi trên sofa của phòng khách, lo lắng xu hướng của dư luận, lại sợ hãi, lại lo lắng, mở Weibo.
U buồn nhìn vào cả chục nghìn tin bình luận.
Fan Lôi số 3008, “Hoa Trạch Lôi, bạn có tấm hình của Trì Ngữ Mặc không, dán lên cho chúng tôi xem xem.”
Chết, chết, chết.
Trì Ngữ Mặc sợ đến nhảy cả lên, lập tức chat riêng với Hoa Trạch Lôi, “Bạn là lễ tân của Sheraton phải không, khách sạn các người đồng ý cho các người tự ý công bố thông tin và hình ảnh của khách hàng sao?”
Hoa Trạch Lôi, “Bạn là ai? Bạn không phải là Trì Ngữ Mặc chứ?”
Thanh Phong Từ Lai Hoa Tự Lạc, “Tôi có thể xác định cho bạn là Trì Ngữ Mặc không phải là bạn gái của Lôi Đình Lệ, đừng lôi người vô tội vào.”
Hoa Trạch Lôi, “Bạn không phủ nhận, bạn là Trì Ngữ Mặc thật.”
Trì Ngữ Mặc lo lắng Hoa Trạch Lôi sẽ gửi tin nhắn chat riêng tung lên mạng, những hội fan cuồng của bọn họ đó sẽ làm những chuyện như thế để nhận được càng nhiều chi viện của fan cuồng.
“Nếu như tôi là Trì Ngữ Mặc, Trì Ngữ Mặc lại không hi vọng các bạn làm như thế, cô ấy còn là bạn gái của Lôi Đinh Lệ, bạn cảm thấy sẽ có kết quả như thế nào?”
Hoa Trạch Lôi, “Cho nên bạn thừa nhận rồi, Trì Ngữ Mặc là bạn gái của Lôi Đình Lệ đó.”
Trì Ngữ Mặc muốn đập tường, IQ của những người này là ham chơi đến về không được nhà sao? “Mỹ nữ, tôi là nói nếu như, cậu đừng đánh đồng nội dung.”
Hoa Trạch Lôi, “Vậy tôi tại sao phải tin bạn?”
Trì Ngữ Mặc sợ cô ta sẽ một lúc nóng lòng gửi lên đấy, tấm hình trên mạng chỉ cần gửi ra một giây, liền có thể bị dân mạng nhanh tay lẹ mắt sao chép lại, tiến hành khuếch tán.
Thanh Phong Từ Lai Hoa Tự Lạc, “Bạn đợi chút, Lôi tổng trước mười hai giờ trưa sẽ đích thân nói rõ cho bạn nghe.”
Cô đang dùng kế hoãn binh, để cô ta khoan gửi trước, cũng chỉ có Lôi Đình Lệ có thể giải cứu được những con người ung thư đầu óc thời kì cuối này.
Ánh mắt nhìn thấy Lôi Đình Lệ từ trong phòng tắm bước ra.
Cô lập tức chạy qua đó.
Tóc anh ướt sũng đấy, không có mặc đồ chỉ có ở phần bụng quấn một miếng khăn tắm, tùy ý lau mái tóc.
“Tôi đi lấy áo quần cho Lôi tổng.” Trì Ngữ Mặc nịnh nọt nói, bước vào phòng của anh, mở tủ áo ra, từ bên trong lựa chọn áo sơ mi và vest ra, đặt ở trên giường.
Lôi Đình Lệ đi vào phòng, không lạnh không nhạt vứt khăn lông lên giường.
“Lôi tổng anh thay đồ trước, một lát tôi thổi khô tóc cho anh, tóc mà không sấy khô, rất dễ dàng bị nhức đầu.” Cô nhẹ nhàng nói.
Lôi Đình Lệ cũng không quan tâm cô.
Cô một chút cũng không nhìn ra rốt cuộc Lôi Đình Lệ đang nghĩ gì? Tâm sự nặng trĩu xoay người ra cửa, canh ở trước cửa, điện thoại lại reng, bạn học ngày trước, cô cũng không dám nghe máy, chỉnh im lặng rồi, vứt lên sofa, hai tay ôm đầu, càng nghĩ, càng cảm thấy phát triển tiếp như thế sẽ rất đáng sợ.
Lôi Đình Lệ mặc quần áo xong bước ra, vẫn lạnh lùng như thường, “Máy sấy tóc ở trong tủ ti vi.”
“Lôi tổng, có thể xóa tấm hình đi được không?” Trì Ngữ Mặc khẩn cầu nói.
“Giấu đầu lòi đuôi.” Anh nói bốn chữ, nhìn Trì Ngữ Mặc không đi lấy máy sấy, bản thân tự đi lấy máy sấy ra.
Trì Ngữ Mặc cầm lấy máy sấy trên tay anh, “Vậy nên làm thế nào?”
Tấm hình đó sớm đã bị người ta sao chép bảo lưu lại rồi, nhưng cái gì cũng không làm, để nó tự do phát triển, tùy tiện cho người ra suy đoán, cũng không có phản ứng gì, càng không tốt lắm.
Lôi Đình Lệ trầm lặng điềm đạm ngồi trên sofa.
Cô bước qua đó, cắm dây vào nguồn, hỗn loạn dựng tóc thẳng cho anh, ngón tay làm lộn xộn tóc anh.
Trước mặt anh tuy không có gương, nhưng từ trong màn hình tivi có thể thấy được động tác của cô, sắc mặt lại càng lạnh tanh cứng cáp, “Rốt cuộc biết sấy không?”
Trì Ngữ Mặc ấm ức nhìn anh, không nói gì, nhưng đã sấy tóc ngay ngắn lại cho anh, mới tắt công tắc máy sấy, chăm chú nhìn vào anh, tội nghiệp lắm.
Lôi Đình Lệ nhìn vào cô, nhìn thấy hết những khẩn cầu và nôn nóng của cô trong mắt, ánh mắt trở nên trầm lặng hẳn, “Cô là sợ bị ý trung nhân của cô biết sao?”