HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

“Anh ta sắp kết hôn rồi, biết hay không cũng không quan trọng.”

Lôi Đình Lệ mắt sáng lên,mặt có chút gì đó lạnh lùng, “Anh ta đã chuẩn bị kết hôn rồi, cô vẫn thích anh ta à.”

Trì Ngữ Mặc: “...”

Chỉ trong một phút nhanh miệng, nói hết ra rồi, đều do chuyện làm phiền của we-bo làm cho cô tâm trạng không được yên.

Cô phớt lờ câu hỏi của Lôi Đình Lệ, nói: “Trong công ty của tôi có một người tên là Lý Diễm, cô ấy rất thích anh, lại còn là một người làm lâu năm rồi.Lần trước chuyện tin đồn về anh và Lâm Mỹ Na, cô ngay lập tức tạo một nhóm người đem trứng gà tới chỗ của Lâm Mỹ Na, vừa rồi, cô ấy lại là người đầu tiên gọi cho tôi.Tôi mặc dù lừa cô ấy, tôi cũng lo là lừa không nổi, sẽ bị cô ấy cho chết.” Trì Ngữ Mặc giải thích.

“Cô ta dám.” Lôi Đình Lệ lạnh lùng nói.

Trì Ngữ Mặc đặt máy sấy xuống ngồi xuống bên cạnh anh, “Lôi tổng, anh không hiểu những người này đâu. Bọn họ cho anh thành bạn trai, có khi còn làm chồng, bất kỳ người phụ nữ nào xuất hiện bên cạnh anh bọn họ cũng cho là kẻ địch, khả năng chiến đấu gần giống như chó ngao Tây Tạng vậy, rất đáng sợ.Mà, có lúc còn không hề có lý trí, tôi gan bé lắm, mong tha cho tôi.”

“Gan bé, cô?” Lôi Đình Lệ nhìn gần như khóa chặt vào cô.

Cô thật sự không còn cách nào nữa rồi, lắc lắc cánh tay áo của anh, “Hôm nay tôi sẽ nấu cho anh món sò mà anh thích, ngày mai nấu cháo hải sản.”

Anh rõ ràng không phải là người dễ mềm lòng,nhưng nhìn thấy điệu bộ muốn làm lành của cô,không thể không nuông chiều theo.

Anh lấy điện thoại, lại đưa lên thêm một hình ảnh, còn là vừa chụp xong, chỉ là có kèm theo một dòng chữ: Ký túc xá mới.

Trì Ngữ Mặc nở nụ cười, vẫn là Lôi Đình Lệ thông minh.

Chỗ của anh, cũng có thể gọi là ký túc xá, cô cũng có thể được cho là nhân viên mới của anh.Chỉ cần nói như vậy, người khác sẽ không còn nghĩ linh tinh rằng Lôi Đình Lệ và bạn gái ở cùng một nơi rồi.

“Còn Hoa Trạch Lôi, cô ấy trước kia là lễ tân của Sheraton, cũng có khả năng sẽ đưa ra hình ảnh chứng minh thư của tôi lên, anh có thể liên lạc với cô ấy được không.Nói cho cô ấy biết r, để cô ấy xóa tin trên we-bo đi.” Trì Ngữ Mặc nói gần như thấy chiến thắng đến nơi rồi.

Lôi Đình Lệ đặt điện thoại lên ghế sopha, lạnh lùng nhìn Trì Ngữ Mặc, “Tôi là kẻ địch, kẻ địch sẽ không thể để mình bị thiệt thòi trong làm ăn cả, tôi làm giúp cô những việc này, vậy thì cô sẽ làm gì cho tôi?”

Trì Ngữ Mặc ngẩn người.

Đưa cô tới quận Thanh Lương yêu cầu cô ở chung một phòng chính là anh.

Chụp ảnh đưa lên we-bo cũng là anh.

Sao cô cứ có cảm giác mình là người bị hại từ đầu tới cuối như thế này chứ?

Kẻ địch, quả nhiên là kẻ địch, đưa người ta hại tới hoàn cảnh nguy hiểm vậy nhưng khi đưa tay cứu giúp lại đặt điều kiện.Đây đúng là một loại chiến lược mà.

Rõ ràng, ngoài anh ấy ra, không ai có thể cứu được cô nữa rồi, có thể tát ngược lại anh ấy không?

“Tôi nấu cho anh món ăn ngon.” Trì Ngữ Mặc nói nhỏ.

“Những thứ mà cô nấu, cũng gọi là đồ ăn ngon sao?” Lôi Đình Lệ không ngừng phản công lại.

“Vậy, “Trì Ngữ Mặc ngập ngừng, hoảng loạn bất an hỏi: “Anh muốn gì?”

“Tôi muốn gì, cô cũng đều cho sao?” Lôi Đình Lệ thăm dò, âm giọng trầm xuống rất thấp, toát lên vẻ gì đó rất nguy hiểm.

“Ngoài việc bán thân xác, những việc khác, tôi sẽ cố gắng hết sức.Nhưng tôi cũng biết rất ít, anh cũng biết đó.” Trì Ngữ Mặc chặn đầu nói trước.

Nhưng anh ấy, muốn, chính là thân xác của cô ấy mà?

Trong ánh mắt Lôi Đình Lệ có chút gì đó rất sâu thẳm, ai cũng không thể nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì, trầm giọng nói: “Đến chỗ tôi làm việc, tôi sẽ cho cô một đối đãi lương không tồi, thế nào?”

“Làm cố vấn pháp luật sao? Công ty của anh không phải là đã có rồi sao?” Trì Ngữ Mặc nghi hoặc, có việc tốt như vậy sao.Cố vấn pháp luật cho công ty Lôi Nặc, thân thế của cô phút chốc đã cao hơn trăm lần rồi.

“Cái đó cô vẫn chưa đủ tư cách. Trợ lý của tôi, cô tương đối thích hợp.” Lôi Đình Lệ đính chính.

Ánh mắt của Trì Ngữ Mặc bỗng âm u xuống.

Cô nhất định phải tồn tại trong ngành luật sư này mới có thể tìm được người đó, “Có thể làm thêm không?Tôi rất thích công việc luật sư này, nếu không thì thế này, tôi làm bảo mẫu cho nhà anh là được rồi.Giúp anh nấu cơm quét dọn.Anh nói với bà nội một câu, đưa tôi qua đó, bà nội chắc chắn sẽ đồng ý, chỉ một năm.”

“Thế so với công việc bây giờ của cô có gì khác biệt, cô cho là bây giờ tôi hỏi Từ Hồng, bà sẽ đồng ý?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại.

Trì Ngữ Mặc vò đầu, cô cũng không còn cách nào cả, chỉ có thể làm con cờ để người ta điều khiển vậy.

Lôi Đình Lệ gần về phía cô, thẳng mặt đối mặt cô, khoảng cách giữa hai người chưa tới mười cm.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mắt đỏ ửng.

“Cô không thể đồng ý, vì sợ tôi sẽ ăn cô, hay là tôi sẽ đối đãi không tốt với cô?”Lôi Đình Lệ nhìn xoáy vào cô hỏi.

Cô không biết Lôi Đình Lệ hỏi như vậy có ẩn ý gì hay không. Nghe thế này, thật sự rất dễ làm cho tim người ta loạn nhịp đập.

Cô thở dài, hòa giải tình hình, nói nhỏ: “Sau này tôi sẽ cách Lôi tổng xa một chút, anh rất biết bắt nạt người. Tôi đi quận Thanh Lương giúp ngài, đâu phải là nghĩa vụ, anh không có chứng minh thư, tôi còn thuê một phòng, nhường giường cho anh. tốt tâm tốt ý vậy còn gì, hôm qua tôi còn đặt biệt giặt quần áo cho anh. Kết quả, anh lại để tôi thành mục tiêu công kích, có lòng tốt mà không được đền đáp.”

Càng nói càng thấy oan ức, vận mệnh, cơ bản là không bao giờ nằm trong bàn tay bản thân.Bi ai của người nghèo, mây mù ngập trong mắt, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Trong ánh mắt Lôi Đình Lệ có chút rung động, anh ép cô tới cùng rồi.Nghe thấy cô nói sẽ cách anh xa một chút, trong tâm có chút gì đó không được thoải mái, nặng nề, chua chát.Cái cảm giác này lần đầu gặp phải.

“Oan ức cho cô rồi?” Lôi Đình Lệ mềm giọng xuống.

“Vâng.”Cô ấy không hề phủ nhận, thật sự cô oan ức, còn tức giận, nhưng không biết phải làm gì.

“Vốn còn nghĩ là gan của cô lớn lắm cơ, Mới có một chút xíu mà đã muốn cách xa ra rồi?” Lôi Đình Lệ hỏi.

“Đối với anh mà nói là chuyện nhỏ, đối với tôi mà nói giống như trời sập xuống vậy.Miệng lưỡi người đời khó lường, Lôi tổng, không ai dám đạp phải đâu.Tôi chỉ là một ngọn cỏ nhỏ, tùy tay người ta cũng có thể nhổ tận gốc.” Cô kháng nghị dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn anh.

Không biết vì sao, cô bây giờ, làm cho anh thấy không hề đáng sợ, ngược lại, trong mắt có chút gì đó rất lôi cuốn, như muốn hút chặt cô lại.

“Cố vấn pháp luật tôi sẽ suy nghĩ một chút,nhưng đừng ôm hy vọng quá lớn, việc đó vốn cần phải có một đội ngũ riêng. Tôi cần phải cùng với leader của bọn họ đàm phán một chút, anh ta là một người rất nghiêm khắc, dựa vào trình độ chuyên môn hiện tại của cô, không thể vào trong team của anh ta được.”

“Vậy, chuyện ở we-bo thì sao?” Trì Ngữ Mặc có chút hy vọng.

“Việc này tôi giải quyết.” Lôi Đình Lệ không còn cách nào khác nói.

Trì Ngữ Mặc vui mừng, không dám cười quá lộ liễu, mím môi, nụ cười phảng phất trên gương mặt.Trong mắt lấp lánh như sao, chớp chớp long lanh, nhìn rất đẹp.

Anh ấy nhìn theo, có chút mất hồn, cũng thấy là, việc ép cô quyết định như thế này, cũng có khi là đúng.

Chỉ cần Lôi Đình Lệ đồng ý, cô tin là khẳng định có thể giải quyết được.

Cô tin tưởng vào sự can đảm và sấm rền gió cuốn của anh, “Vậy bây giờ tôi đưa đồ ăn sáng tới cho anh nhé, là cháo gà, trứng ốp la, còn có cả sữa.”

Trì Ngữ Mặc đứng lên, tim anh như loạn nhịp,vội túm lấy cánh tay của cô, kéo.

Trì Ngữ Mặc lại ngồi về vị trí bạn đầu, không hiểu gì nhìn anh ấy.

“Tôi không cần em phải bán thân xác, không cần em làm những việc không thể làm được, chỉ cần...” Anh nhìn môi cô, hôn lên...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi