HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

Cảm giác, có chút phiền, vì không phiền, cô quyết định... Vẫn là không nên nghĩ vấn đề này nữa.

“Em nghĩ như vậy đó.” Trì Ngữ Mặc buông đũa xuống, nghiêm túc nói: “Trộm cũng có đạo, luật sư cũng nên có đạo đức nghề nghiệp của luật sư, vụ án gì nên nhận, vụ án gì không nên nhận, người xấu cũng bởi vì mời được luật sư cấp cao nhất, mới có thể không chút kiêng kỵ gì mà đi phạm tội.”

“Nếu như, tố chất của bản thân luật sư có thể yêu cầu bản thân không nhận vụ án của người xấu, em cảm thấy, thế giới này sẽ ít phạm tội hơn rất nhiều, bởi vì một khi phạm tội, sẽ không có người chịu giúp người đó biện hộ.”

“Cho nên em từ bỏ vụ án này?” Lôi Đình Lệ nghe ra ý của cô.

“Em sẽ xin công ty, nói rõ mọi chuyện, em cảm thấy, bọn họ hẳn là có thể hiểu được, vì một tay buôn ma túy mà lấy lợi, danh tiếng của công ty cũng không tốt, bọn họ hẳn là sẽ đồng ý.” Trì Ngữ Mặc suy nghĩ nói.

“Một khi em nói cho công ty em biết chuyện Hồ Đình là tay buôn ma túy, Hồ Đình sẽ biết bản thân bị để mắt tới, em thế này, sẽ phá hư kế hoạch của cục cảnh sát.” Lôi Đình Lệ nhắc nhở.

Trì Ngữ Mặc bừng tỉnh, “cũng đúng nha. Vậy, em suy nghĩ tiếp.”

“Bên Hồ Đình em để yên trước, chờ cục cảnh sát hành động bắt người, em mới đi xin công ty, như vậy, chẳng phải em sẽ có thể lấy được rất nhiều lộ phí đi công tác sao?” Lôi Đình Lệ giật giật khóe miệng.

Lúc đầu cô cảm thấy, lấy được lộ phí đi công tác là rất một chuyện quang vinh, sao mà, từ miệng anh nói ra, lại khiến cô muốn đi tìm cha xứ sám hối vậy.

Nhà tư bản chính là đứng trên lập trường của nhà tư bản cân nhắc vấn đề, không hiểu được tâm lý của một con dê bị lột lông như cô trăm phương ngàn kế muốn lấy lại lông dê. “Đa tạ nhắc nhở a. Ly này em cạn, anh tùy ý.”

Trì Ngữ Mặc ngửa mặt, uống một hơi hết sạch, sướng.

Lôi Đình Lệ cũng 1 hơi uống hết, ý vị sâu xa nhìn cô. “Buổi trưa còn đi bệnh viện không?”

“Đi chứ, mặc dù vụ này em không muốn làm nữa, nhưng hôm qua đã hứa với Hồ lão gia tử, làm người phải giữ lời hứa, nói được phải làm được, đúng không?”

“Vậy sao em không giữ lời hứa với anh?” Lôi Đình Lệ hỏi ngược lại, sáng rực nhìn cô.

Trì Ngữ Mặc nhớ tới bản hợp đồng đó, cô chẳng khác nào trực tiếp hủy hợp đồng, may mắn chuyện mất mặt này Lôi Đình Lệ cũng không có truy cứu.

“Cũng phải biết cách xoay chuyển, đúng không?”

“Em cũng thật biết cách xoay chuyển, đi thôi, anh đưa em đi bệnh viện.” Lôi Đình Lệ đứng dậy.

“Lôi tổng, chúng ta đều đã uống rượu, bây giờ không thích hợp lái xe, hay là, đi taxi đi.” Trì Ngữ Mặc đề nghị.

Lôi đình lệ giật giật khóe miệng, nhìn cô sâu u, “ngồi xe buýt.”

Trì Ngữ Mặc: “...”

“Anh không phải uống say rồi chứ?” Cô vừa cẩn thận từng li từng tí, lại có chút ghét bỏ.

Lôi Đình Lệ ấn một cái vào trán của cô, “không phải nói trên xe buýt có tivi đẹp mắt sao?”

Trì Ngữ Mặc cười, quả nhiên, Lôi Đình Lệ say rồi, lại vì xem tivi mà ngồi xe buýt, men rượu lên não.

“Vậy đợi em chút.” Cô đem đồ ăn thừa gói lại đặt vào trong tủ lạnh.

Những món ăn đó rất ngon, còn rất nhiều, nếu Lôi Đình Lệ không ăn, cô có thể ăn.

“Đi thôi.” Trì Ngữ Mặc nói, xách túi xách lên, từ bên trong đó lấy kẹo cao su ra, đổ ra hai viên, đưa cho anh.

Anh cầm lấy, bỏ vào trong miệng.

Trì Ngữ Mặc cũng nhai hai viên, kéo cửa ra.

Lôi đình lệ đi ra ngoài trước, cô khóa cửa lại, đi theo phía sau anh, nhớ tới một việc, Lôi Đình Lệ nói chuyện trên Weibo anh xử lý, cô còn chưa xem trên Weibo thế nào rồi?

Lúc đang chờ thang máy, cô mở điện thoại ra, lên Weibo.

Cái tin của Hoa Trạch Lôi, liên quan đến status của cô ta không thấy nữa, cô ta còn đăng status mới: “Bây giờ tôi trăm phần trăm khẳng định, Trì Ngữ Mặc không phải bạn gái Lôi Đình Lệ, tâm trạng tốt, tuyệt vời, nam thần, em yêu anh suốt đời.”

Cô ta còn đăng hai tấm hình, một tấm là hình Lôi Đình Lệ mặc đồ vest mặt không cảm xúc, mặt tấm nữa là, Lôi Đình Lệ nở nụ cười trước ống kính.

Nụ cười đó tuy không chạm đến đáy mắt, nhưng làm chúng sinh điên đảo, làm người ta kinh ngạc.

Trì Ngữ Mặc nhíu mày, vụng trộm nhìn sang Lôi Đình Lệ, chạm mắt với mắt của anh, nhịp tim hụt một nhịp, “sao thế?”

“Kết quả xử lý này em hài lòng không?” Lôi Đình Lệ hỏi như giải quyết việc công.

“Lôi Đình Lệ ra tay, quyết thắng trăm dặm, hài lòng, hài lòng, rất hài lòng.” Cô chỉ cần người khác không đến chọc anh là được.

Lôi Đình Lệ cười khẽ một tiếng, thang máy mở, “bọn họ đi vào.”

Mười hai giờ, trên xe buýt không chen chúc nhau, nhưng, cũng ngồi đầy người.

Lúc bọn họ lên xe đã không còn chỗ.

Trì Ngữ Mặc trả 4 xu, đứng ở trước vị trí cách tivi không xa, cầm lấy cây cột.

Lôi Đình Lệ đứng sau lưng cô, bảo vệ cô trong khuỷu tay.

Cô có thể cảm giác được hơi thở của anh bao phủ quanh cô, bởi vì xe chạy xóc, quần áo của anh ma sát với cô, đôi lúc, thân thể sẽ dính vào nhau.

Rõ ràng chỉ là ngồi xe buýt, trước kia mặc kệ ai đứng sau lưng cô cô cũng không có cảm giác gì, duy chỉ có anh...

Cô cảm thấy có chút khó chịu, cũng không được tự nhiên, vừa hay, ghế đầu ngồi người già trẻ nhỏ tàn tật phụ nữ mang thai đã có người xuống xe.

“Lôi tổng, anh ngồi.” Trì Ngữ Mặc đứng lập tức nói.

Lôi Đình Lệ nhẹ lắc đầu, ánh mắt vô tình liếc nhìn vị trí ghế thứ 2, một cô gái ngồi đùi một người nam, hai người dùng chung một cái ghế.

Anh... ngồi xuống ghế thứ nhất, nhìn về phía Trì Ngữ Mặc.

Tầm nhìn cô đặt trên tivi, xem cách làm bánh gatô trên tivi.

“Qua đây.” Lôi Đình Lệ trầm giọng nói.

“Ân?” Trì Ngữ Mặc không hiểu ngang nhiên xông qua.

Anh ôm eo cô, để cô ngồi ở trên đùi của mình, nghiêm trang nói: “Bây giờ hai chúng ta đều có chỗ ngồi, người khác cũng làm như vậy.”

Lúc nói đến người khác, ánh mắt anh còn cố ý nhìn về phía người ngồi ở ghế thứ hai.

Trì Ngữ Mặc: “...”

Người khác nhìn vào chính là người yêu a, Lôi tổng, mắt hợp kim titan cũng phát sáng sao?

Cô xấu hổ muốn đứng lên, cánh tay anh giống như là kìm sắt vậy, giam lấy cô, hỏi: “Bánh gatô này em cũng biết làm?”

Trì Ngữ Mặc nhìn màn hình tivi, Lôi Đình Lệ sẽ không bắt cô làm bánh gatô chứ?

“Thần thiếp làm không được.” Cô bất đắc dĩ nói.

Mặt Lôi Đình Lệ đỏ lên lạ thường, dù sao đi nữa, bây giờ cô đang ngồi trên người anh, cô chỉ cần đồng ý, anh có thể để cô ngồi vào cái rốn, “nói cái gì đó?”

Trì Ngữ Mặc quay đầu nhìn anh, chỉ vào màn hình, cũng ý thức được mình nói sai, giải thích nói: “Ý của em là chỉ làm bánh gatô.”

Cô càng miêu tả càng đen, đôi tình nhân phía sau cười, ánh mắt đặc biệt mập mờ.

Nam sinh càng không chút kiêng kỵ nói: “Anh bạn, đau lòng nha.”

Lôi Đình Lệ nhớ tới lời của dân mạng nói trên diễn đàn, anh muốn phong sát tên tiểu tử phía sau, dùng sức kéo Trì Ngữ Mặc lại, toàn bộ trọng lượng cơ thể của cô đều đặt trên đùi anh, “rốt cuộc có ngồi tới được không, nói cho rõ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi