HÔN Ý TRIỀN MIÊN: VỢ YÊU CỦA TỔNG TÀI RẤT THÍCH

Trì Ngữ Mặc cảm giác được Lôi Đình Lệ giận rồi, “em thử chút.”

Cô chỉ chính là làm bánh gatô.

Anh thấy dáng vẻ rất miễn cưỡng của cô, chẳng lẽ anh nhỏ như vậy, cô thật sự không ngồi tới?!

Anh có loại cảm giác muốn giải quyết cô tại chỗ, để cô dùng thân cảm nhận, rốt cuộc có ngồi tới hay không.

“Nói nữa.” Lôi Đình Lệ bá đạo yêu cầu.

Trì Ngữ Mặc khóc không ra nước mắt, nàng hoài nghi Lôi Đình Lệ đang say mèm, cái thằng này say mèm cũng trầm tĩnh như vậy, cũng thật là khiến người ta nhìn mà than thở, “em làm, nhưng mà, có thể làm không ngon, anh không thể trách em.”

Lôi đình lệ: “...”

Cô nói chính là bánh gatô a, thật sự là, ông nói gà bà nói vịt, giận cũng uổng phí.

Anh nhìn về phía ngoài cửa sổ, điều chỉnh tâm tình, từ khi gặp được cô, anh càng ngày càng không thể khống chế tâm tình của mình.

Trì Ngữ Mặc thấy cảm xúc anh hình như tốt hơn rồi, ngồi đó, cũng không lúng túng như ban đầu, nhìn về phía tivi.

Hiện giờ trên tivi đang dạy làm lòng đỏ trứng xốp giòn.

“Muốn ăn cái này không? Nhìn vào rất ngon.” Trì Ngữ Mặc nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt Lôi Đình Lệ chậm rãi nhìn về phía tivi, trả lời, “ừm.”

“Em cũng chỉ có thể thử một chút a.” Trì Ngữ Mặc cười nhìn về phía anh.

Khoảng cách hai người quá gần, gần đến, dường như khi anh cúi đầu xuống, môi của bọn họ sẽ chạm nhau.

Cô lập tức quay mặt sang chỗ khác, lo lắng nhìn thoáng qua bản đồ.

Đến bệnh viện Thánh Đức rồi, mời khách xuống tại bệnh viện Thánh Đức sớm chuẩn bị xuống xe, chúc quý khách có chuyến đi vui vẻ.” Tiếng kèn vang lên.

Trì Ngữ Mặc vui vẻ, “Lôi tổng, chúng ta đến bệnh viện Thánh Đức rồi, bây giờ phải đợi trước cửa xe.”

Lôi Đình Lệ nhíu mày, “nhanh vậy.”

“Vốn chỉ là mấy trạm đường.” Cô chạy về phía cửa, mờ mờ ảo ảo nghe được tiếng nói chuyện của cặp tình nhân nhỏ đó.

Nữ: “Người nữ đó gọi người nam là Lôi tổng, chắc không phải là quy tắc ngầm nơi công sở chứ.”

Nam: “Gọi tổng sao đến ngồi xe buýt? Quy tắc ngầm cũng nên lái xe chứ.”

Nữ: “Cũng đúng, người nam đó thật là đẹp trai, là người đẹp trai nhất trước giờ gặp qua, anh ta dựa vào khuôn mặt đó là có thể đi khắp thiên hạ không địch thủ, trách không được người nữ đó thích anh ta như vậy, nhất định phải ngồi hết lên người anh ta mới thấy thoải mái, vừa làm bánh gatô, vừa làm lòng đỏ trứng xốp giòn, em thấy là cô ấy trả tiền xe.”

Xoa, Trì Ngữ Mặc nghe mà xấu hổ, ái chà chà, đều nói tai vách mạch rừng, mẹ nó, lỗ tai của bọn họ đều không có cách tường, cũng có thể nghe lầm tức giận, bó tay.

Cũng không biết Lôi Đình Lệ có nghe không, cô thận trọng nhìn về phía Lôi Đình Lệ.

Khóe miệng của anh hơi giương lên, tâm tình không tệ, “khá thú vị.”

“... Hay là, anh đào luôn góc tường nhà người ta, để người phụ nữ thú vị đó bên cạnh?” Trì Ngữ Mặc khích lệ nói.

Lôi Đình Lệ quét qua cô. Ánh mắt đó, như mang theo con dao vậy.

Cô không dám nói.

May mắn, cửa mở.

Cô từ trên xe nhảy xuống, xém chút bị một chiếc xe điện chạy ngang qua đụng trúng.

Trong lòng Lôi Đình Lệ căng thẳng, ôm eo Trì Ngữ Mặc, phẫn nộ quét về phía người chạy xe điện, “biết lái xe không?”

Người chạy xe điện đó cũng bị giật mình, nghe khẩu khí đối phương không tốt, lập tức cũng tức giận, “là các ngươi đột nhiên xuống xe, trước khi xuống xe không biết nhìn xem có xe hay không sao, bị đụng cũng là đáng đời.”

“Cái gì?” Lôi Đình Lệ chau mày, anh giỏi đàm phán, công vu tâm kế, nhưng không giỏi cãi với dân chợ búa.

“Ngươi từ đây xông tới vốn là ngươi không đúng, rõ ràng nhìn thấy xe buýt, còn chạy qua đây, so với vượt đèn vàng có khác gì nhau, ngươi không xin lỗi vậy thì thôi, còn nguyền rủa người khác, không cảm thấy quá đáng sao?” Trì Ngữ Mặc nói giúp.

“Nha, phu xướng phụ tùy a, hai người các ngươi mắng ta một người, ta mắng không lại các ngươi, kiếp sau ta làm con trai các ngươi được chứ gì.” Tên chợ búa cũng vô lại.

“Cái gì?” Lôi Đình Lệ rất khiếp sợ.

Trì Ngữ Mặc nhìn Lôi Đình Lệ đã bị làm choáng đến không xong rồi, ngăn phía trước Lôi Đình Lệ nói: “Thật ngại quá, ngươi không đủ tư cách, chúng tôi còn chưa muốn bị ngươi hạm hãi, cảm ơn.”

“Ngươi nói lại lần nữa câu nói lúc nãy coi?” Lôi đình lệ trầm giọng nói, cảm giác áp bức rất mạnh liệt.

“Muốn nhận ta làm con trai à, ba.”

Lôi Đình Lệ chau mày, “câu trên.”

“Ta mắng không lại các ngươi, lão tử phải đi làm, không nói với các ngươi nữa.” Tên vô lại chuẩn bị rời khỏi.

Lôi Đình Lệ một tay lôi hắn xuống, lời ít mà ý nhiều nói: “Xin lỗi.”

Tên vô lại thấy đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không lại, trốn cũng trốn không thoát, anh hùng khí đoản, hai tay nắm chặt thành quyền, chê cười nói: “Bà cô, thật xin lỗi a, bỏ qua cho ta đi, ta vội đi đầu thai mượn mất đường của cô, hãy cho ta cái cơ hội làm con trai người khác đi, người lớn chấp chi lỗi trẻ con, coi ta là cái rắm thả đi, ta cũng có thể đi làm hại đồng nghiệp trong văn phòng.”

“Phụt.” Trì Ngữ Mặc vốn tức giận, bị hắn nói đến cười.

Dù sao đều là sống chung tầng lớp thấp, không thù không oán, cô cũng không muốn nhằm vào, trước đó là thấy hắn cãi với Lôi Đình Lệ, cô làm tùy tùng của Lôi Đình Lệ, chắc chắn phải giúp đỡ.

“Đi đi đi, mau cút đi.” Trì Ngữ Mặc cười đẩy người kia đi.

Sắc mặt Lôi Đình Lệ càng khó coi hơn, kéo tay Trì Ngữ Mặc, trầm giọng nói: “Em cười với ai đó?”

Trì Ngữ Mặc trong nháy mắt liền thu lại nụ cười.

Tên vô lại kia quay đầu nhìn về phía Lôi Đình Lệ, “anh thật có phúc, chị dâu thật nghe lời, 2 người thật xứng đôi, sau này nhất định sẽ bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, sinh một đống con, hưởng thụ niềm vui gia đình, ta thật ghen tị con của 2 người.”

“Cút nhanh lên.” Lôi đình lệ không nhịn được nói.

“Được thôi.” Tên vô lại đi nhanh, chạy được mười mét dừng lại nghe điện thoại.

Trì Ngữ Mặc nghe tên vô lại kia nói: “Con bị một đôi vợ chồng cản lại, nhất định phải nhận ta làm con trai, con uyển chuyển từ chối, dù sao, ba mới là ba nuôi của con, đúng không.”

Trì Ngữ Mặc: “...”

Cô thật sợ Lôi Đình Lệ xông lên, đánh hắn tới cha nuôi cũng không nhận ra hắn, ngăn lại trước mặt Lôi Đình Lệ, ôn tồn nói: “Lôi tổng, hiện giờ hơn mười hai giờ, chúng ta có phải đang gấp không?”

“Những ai không nên đụng tới em không rõ sao?” Lôi Đình Lệ quở trách nói.

Trì Ngữ Mặc ủy khuất, “em nhảy từ trên xe xuống, không biết sẽ đụng vào hắn.”

“Còn nói, trên xe có thể nhảy xuống sao? Học sinh tiểu học cũng biết phải nhìn trái nhìn phải mới có thể xuống xe, ngoài ra, cười với hắn ta làm gì, răng trắng nhìn đẹp?” Lôi Đình Lệ nghiêm túc nói.

Cô thật cảm thấy, Lôi Đình Lệ chính là trưởng bối của cô vậy, đầy uy nghiêm, mấu chốt là, nói có đạo lý, cô phản bác không được, cúi đầu xuống, “em lần sau không làm thế nữa.”

“Lần sau, nếu như bị đụng chết, còn có lần sau sao?” Lôi Đình Lệ dạy dỗ.

“Phụt, Đình Lệ, tôi biết cậu 20 mấy năm, nghe qua lời cậu nói, cũng không nhiều bằng lần này.” Lê Khang không biết đến đây lúc nào, vừa cười vừa bước tới nói.

“Theo sát vào.” Lôi Đình Lệ nói với Trì Ngữ Mặc, căn bản không để ý Lê Khang, đi về phía bệnh viện.

Trì Ngữ Mặc chạy bước nhỏ theo sau lưng Lôi Đình Lệ.

Lê Khang: “...”

Anh rất chắc chắn, cô gái kia, chính là bạn gái của Lôi Đình Lệ, bảo bối của Lôi Đình Lệ, hận không thể giấu trong túi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi