Editor: Đinh Hương
Beta: An Dung Ni
Anh trai vẫn ổn, Peter Vương cũng không sao, trong ba người chỉ có Hạ Vân Khâm bị thương nặng nhất
Để tránh việc vết thương bị nhiễm trùng do để quá lâu, Trình viện trưởng đã xếp sẵn lịch phẫu thuật cho Hạ Vân Khâm, ông kiên nhẫn đứng bên cạnh đợi một lát, thấy hai vợ chồng "trắng trợn" thân mật đủ rồi, ông nhẹ nhàng nhắc nhở: "Chúng ta nên đến bệnh viện thôi."
Hồng Đậu và Hạ Vân Khâm liếc mắt nhìn nhau, anh phải làm phẫu thuật, tất nhiên là cô cũng đi theo rồi, Hồng Đậu đứng lên, dịu dàng nói: "Em đi cùng anh."
Hạ Vân Khâm chần chừ một lát, nhìn xuống bụng cô.
Tất nhiên là anh không muốn rời xa cô dù chỉ một giây một phút nào, nhưng lần đầu làm cha, cũng không rõ là phụ nữ có thai phải nghỉ ngơi bao lâu mới đảm bảo sức khỏe nên cũng chẳng biết quyết định ra sao, lại sợ cô đi đường vất vả, cuối cùng quyết định để cô ở nhà nghỉ ngơi, anh cố tình nhíu mày lại, thấp giọng nói: "Ở nhà đợi anh, khoảng vài tiếng nữa anh sẽ về."
Qua mấy ngày sóng gió vừa rồi, Hồng Đậu sợ nhất là từ "đợi", cô nhìn anh mỉm cười, "Không."
Vành tai Hạ Vân Khâm nóng ran lên, nếu chỉ có hai người ở riêng với nhau, có lẽ một giây sau anh sẽ được nghe cô làm nũng với mình, chỉ cần nghĩ đến việc cô dùng giọng điệu mềm mại ấy nói với anh: "Em muốn được ở cạnh anh." Lòng anh lại vừa vui vẻ vừa ấm áp, cuối cùng anh chỉ im lặng nhìn cô, tỏ vẻ thỏa hiệp.
Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái cũng ngầm hiểu, mấy ngày nay ai cũng thấy rõ con dâu đã lo lắng đến nhường nào, vất vả lắm con trai út mới trở về, thân là trưởng bối, tất nhiên sẽ không chủ động xen vào chuyện của con trai với con dâu làm gì.
Đúng lúc này Peter Vương, Ngu Sùng Nghị và Ngu thái thái cũng muốn tới bệnh viện, Hạ thái thái liền mỉm cười gọi Dư quản gia đi chuẩn bị xe, Hạ Ninh Tranh vốn cũng định đi với em trai, nhưng đột nhiên người hầu của Đoạn Minh Y lại mời anh ta đi, nói là có chuyện gấp gì đó.
Hồng Đậu sai người hầu về phòng lấy áo khoác cho Hạ Vân Khâm, nói xong đứng lên mới nhận ra Hạ Vân Khâm vẫn đang nắm lấy tay mình, khóe miệng cô hơi cong lên, cúi đầu xuống nhìn anh, rõ ràng anh cảm nhận được ánh mắt của cô nhưng lại cố tình không chịu nhìn cô, chỉ gối đầu lên tay rồi nói chuyện với Hạ Trúc Quân.
Vết thương trên đùi anh đã được cầm máu nhưng cô vẫn biết bây giờ anh đang rất đau, vì trán và hai bên thái dương anh đang lấm tấm mồ hôi, thậm chí anh còn gồng tay lên nữa, nhưng để cho mọi người yên tâm nên anh vẫn cố nhịn đau, vui vẻ trò chuyện với cả nhà.
Trước giờ Hồng Đậu chưa bao giờ ngại xem vết thương cho ai, nhưng khi thấy vết máu đỏ sậm trên người Hạ Vân Khâm, tim cô đau như cắt, chỉ dám nhìn thoáng qua một lát rồi thôi.
Hạ Vân Khâm đã về rồi, Hạ Mạnh Mai quyết định nếu tình hình sau phẫu thuật cho phép thì ngày mai lập tức xuất phát đi Trùng Khánh, trước khi lên đường thì nhờ Trình viện trưởng liên hệ với bệnh viện và đội ngũ bác sĩ tốt nhất ở đó, khi nào đến nơi sẽ bắt đầu dưỡng bệnh.
Hồng Đậu hơi ngạc nhiên nhìn thoáng qua mẹ và anh trai, tình hình bây giờ đang tạm ổn định, đúng là nên chuyển đi càng sớm càng tốt, cũng may đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, dù ngày đi hơi gấp cũng không ảnh hưởng gì.
Đoàn người sửa soạn xong xuôi, đang ở trước cổng biệt thự Hạ gia lên xe thì vợ chồng Hạ Ninh Tranh đi ra, sắc mặt Đoạn Minh Y trắng bệch, mà Hạ Ninh Tranh cũng đang nhíu chặt mày lại, hai người đến trước mặt Hạ Mạnh
Mai và Hạ thái thái, áy náy nói: "Hai anh trai của Minh Y xảy ra chuyện, giờ đã được đưa tới bệnh viện rồi, bây giờ con chở Minh Y tới đó, lát nữa qua chỗ em hai sau."
Hạ Mạnh Mai và Hạ thái thái nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Hạ Ninh Tranh lắc đầu: "Nghe nói là bị trúng đạn ở tô giới chung."
"Trúng đạn?" Hai người ngạc nhiên, "Đang yên đang lành chạy đến tô giới chung làm gì?"
Đoạn Minh Y chỉ giải thích qua loa vài câu.
Lúc nói chuyện cô ta vô tình nhìn thoáng qua Hạ Vân Khâm một cái, phát hiện ra anh đang lạnh lùng nhìn mình chằm chằm, ánh nhìn này không chỉ mang theo sự soi xét mà còn đầy căm ghét.
Trước giờ cô ta chưa từng thấy Hạ Vân Khâm dùng ánh mắt này nhìn ai bao giờ, mặc dù sau đó anh đã lập tức nhìn sang chỗ khác nhưng cô ta vẫn thấy cực kì hoảng sợ. Bây giờ cô ta đang gánh danh dự của Đoạn gia trên vai, dù thế nào cũng không thể hoảng loạn được, không có chứng cứ thì không ai có thể nghi ngờ Đoạn gia, nghĩ vậy cô ta dần cảm thấy yên tâm hơn, miễn cưỡng đứng thẳng lưng, hiên ngang đứng cạnh chồng.
Hạ Ninh Tranh nói chuyện với cha mẹ xong, gật đầu với em trai và em dâu một cái rồi nhanh chóng dẫn Đoạn Minh Y ra chiếc xe khác, đích thân lái xe rời đi.
Hồng Đậu cũng để ý tới ánh mắt sắc lạnh của Hạ Vân Khâm khi nhìn Đoạn Minh Y, lúc ngồi trên ô tô tới bệnh viện, cô không nhịn được lên tiếng hỏi anh: "Có chuyện gì thế?"
Hạ Vân Khâm xoa xoa tay cô: "Có nhiều người qua lại, khó nói lắm. Lát nữa anh vào phẫu thuật, có gì thì em cứ hỏi Peter Vương ấy." Đúng như anh nói, chỉ một lát sau hai người đã tới bệnh viện, vừa xuống xe các bác sĩ và y tá
đã tới đón anh, có người ngoài nên cũng khó mà tiếp tục đề tài vừa rồi.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, từ trưa tới tận xế chiều mới xong.
Không ai có thể đảm bảo ca phẫu thuật sẽ thành công nên trong hơn ba tiếng đồng hồ này, trái tim của Hồng Đậu dường như bị ai treo lên, những gì khó khăn nhất cô cũng đã trải qua rồi, mặc dù vẫn là chờ đợi nhưng so với hai ngày dài như địa ngục vừa qua thì bây giờ biết rõ anh đang ở ngay cạnh cô, dù chờ nhưng vẫn cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Để phân tán sự chú ý, trong lúc phẫu thuật, cô hỏi thăm Ngu Sùng Nghị và Peter Vương về chuyện đã xảy ra, vì có cả người Hạ gia ở đây nên Peter Vương cũng chỉ nói bâng quơ vài câu, đại khái thì cô biết được nghi phạm đã hiện nguyên hình trước đống vàng, còn cụ thể thế nào thì vì phòng bệnh đông người quá, cô cũng không tiện hỏi kĩ.
Cũng may là ca phẫu thuật rất thuận lợi, lúc Hạ Vân Khâm được đẩy ra, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trình viện trưởng nói: "Mặc dù vết thương chảy khá nhiều máu nhưng cũng may là không bị gãy xương, nếu vết thương không nhiễm trùng thì một tháng nữa có thể đi lại được rồi. Nhị thiếu gia được gây mê tủy sống, mặc dù ý thức vẫn tỉnh táo nhưng cả người không có cảm giác, phải mất 7 - 8 tiếng nữa mới khôi phục lại được, lát nữa chỉ cần nằm ở phòng bệnh mấy tiếng để quan sát, nếu không có vấn đề gì thì có thể quay về biệt thự Hạ gia, lúc đó y tá cũng sẽ đi cùng mọi người, buổi tối có vấn đề gì nhớ gọi họ nhé, nhớ kĩ, hai ngày tới tuyệt đối không được để Hạ thiếu gia ở một mình."
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trước giờ ai cũng lo chân của Hạ Vân Khâm bị thương nặng quá rồi sẽ bị tàn phế, bây giờ cũng coi như yên tâm, vội đáp: "Chúng tôi hiểu rồi."
Đến phòng bệnh, Hạ Vân Khâm được chuyển lên giường, thấy Hồng Đậu và mọi người trong gia đình đều đang cực kì lo lắng, anh trêu chọc: "Lớn từng này rồi, đây là lần đầu tiên con đến bệnh viện, lại còn chỉ vì một vết thương ngoài da, mọi người tỏ vẻ nghiêm trọng như thế làm gì?"
Hạ thái thái xùy một tiếng: "Này, không được nói như vậy."
Hạ Mạnh Mai bị Trình viện trưởng cấm hút thuốc, chỉ có thể ngồi xuống mép giường, mở tờ báo người hầu đưa cho, nói: "Hừ, giờ này mà vẫn còn tâm trạng đùa cợt, chê vết thương chưa đủ nặng à?"
Ngu thái thái cười nói: "Vân Khâm lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác, rõ ràng là nó đang sợ ông bà thông gia lo lắng nên mới thế. Nhìn xem, sắc mặt tái nhợt hết cả rồi này, nhất định phải bồi bổ thật tử tế mới được, tiếc là mấy tiếng tới không được uống nước, nếu không thì uống chút canh cũng tốt."
Hạ Vân Khâm đáp: "Mẹ vợ cứ yên tâm, bây giờ con vẫn khỏe, nhân lúc đang rảnh rỗi để con sai Dư quản gia đưa mẹ và anh trai về nhà một chuyến, thu dọn hành lý xong mẹ cứ nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai lên đường đi Trùng Khánh."
Ngu thái thái ngẩn ra, cười nói với Hạ thái thái: "Thằng nhóc này, đến bây giờ mà vẫn chu đáo lo trước tính sau, con yên tâm đi, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn cả rồi."
Hồng Đậu lấy khăn ra lau mồ hôi cho Hạ Vân Khâm, dịu dàng hỏi: "Vết thương có đau không?"
Hạ Vân Khâm chỉ nhìn cô mà không đáp là đau hay không.
Hạ thái thái và Ngu thái thái thoáng nhìn nhau, sau đó nói có việc, lần lượt đứng dậy rời đi, Hạ Mạnh Mai cũng đang bận rộn, chỉ một lát sau đã có cấp dưới đến xin chỉ thị, những người còn lại như Peter Vương vốn đang định ở lại nói chuyện, thấy thế cũng biết điều rời đi.
Trong chốc lát, phòng bệnh rộng lớn chỉ còn lại Hạ Vân Khâm và Hồng Đậu.
Hạ Vân Khâm nhìn Hồng Đậu một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt chợt
trở nên dịu dàng, anh chống tay lên, tỏ vẻ muốn ngồi dậy, Hồng Đậu hoảng sợ, vội nói: "Anh đừng động đậy, cần gì thì bảo em lấy cho, vết thương có đau không?"
Hạ Vân Khâm nhướng mày: "Anh muốn em, em cách xa anh quá, anh không với tới được. Ngu Hồng Đậu, bây giờ anh là thương binh, tốt nhất em tự giác đưa mình cho anh đi."
Hồng Đậu che miệng cười không ngớt, vội đi từ phía ghế sofa ra ngồi cạnh anh: "Thương binh gì mà đòi hỏi nhiều thế? Được rồi, tự đưa mình cho anh này."
Hạ Vân Khâm nắm chặt tay Hồng Đậu để lên trán anh rồi kéo xuống để bên môi, rõ ràng là anh đang có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lời vừa đến họng thì nghẹn lại, sợ khiến cô đau lòng, anh nghĩ một lát, sau đó thả tay cô ra, chống tay phải xuống, chậm chạp nghiêng người, cẩn thận ngắm bụng cô hồi lâu, cuối cùng nghiêng người hôn lên đó một cái: "Không biết đứa bé này là trai hay gái nhỉ?"
Vốn định chỉ hôn một cái rồi buông cô ra, ai ngờ càng hôn càng nghiện, anh ôm eo cô hôn lấy hôn để, mãi vẫn chưa chán.
Hồng Đậu cúi đầu nhìn anh, bị hành động của anh chọc cười, vui vẻ nói: "Trình viện trưởng nói đứa bé mới chỉ khoảng 50 ngày thôi, hôm đó em mở thử sách y học phương Tây của anh ra đọc thử, bây giờ nó mới to khoảng bằng hạt đậu, sao biết được là trai hay gái."