Trừ những lúc trước mặt người nhà phải phối hợp diễn kịch vợ chồng một chút, mấy ngày sau đó hai người căn bản chẳng nói được với nhau nửa câu tử tế.
Bước ra khỏi dinh thự Williams, họ bận rộn với cuộc sống riêng của chính mình.
Sau một ngày dài trở về lại chia đôi căn phòng tân hôn, không cần thiết thì nhất định không mở miệng nói chuyện với đối phương.
Tình trạng hôn nhân lạnh nhạt ấy kéo dài đến tận ngày khởi hành sang London hưởng tuần trăng mật.
Shenri đã không thể tránh xa thế giới bên ngoài, trốn trong dinh thự nhàn rỗi như trước nữa.
Ngài bá tước sắp không nhìn nổi bộ dạng uể oải chán chường của hắn, ông đích thân đến La Sol mỗi ngày, truyền dạy cho cháu trai những việc mà một người thừa kế phải làm.
"Cha con không thể thường xuyên ở đây để trông coi mọi thứ, Shenri, đã đến lúc con phải tiếp quản những việc này rồi."
Hắn nhàn nhạt đáp lời ông, nhìn khuôn mặt thờ ơ chẳng có chút gì là tình nguyện của cháu trai, bá tước tựa người vào ghế thở dài.
"Ta biết từ khi còn bé con đã không muốn vị trí này, nhưng không còn cách nào khác.
Là người thừa kế chính thống của nhà Williams, đây chính là số mệnh của chúng ta."
"Con hiểu mà, con cũng không có ý định bỏ trốn đâu, thưa ngài bá tước." - Shenri cong khoé môi cười với ông, xem như đáp một câu nửa thật nửa đùa.
Bá tước quá hiểu tính cách này của hắn, không muốn tiếp tục đôi co thêm những chuyện vốn đã an bài nữa.
Rồi ông bật cười thành tiếng như chợt nghĩ ra chuyện gì đó rất thú vị.
"Chỉ cần nhanh chóng sinh con nối dỗi, con có thể giao lại La Sol cho đứa bé ấy, chẳng phải sao? Ta thật trông chờ đứa trẻ tiếp theo thừa kế nhà Williams sẽ như thế nào đấy."
Ông nội đáng kính không ngần ngại bày mưu tính kế cho cháu trai mình sớm thoát khỏi ngai vị, còn khẽ vỗ vai Shenri, lời ít ý nhiều mà động viên hắn cố gắng.
Chỉ là ông không biết hai chữ "sinh con" vừa nói ra đã khiến da đầu hắn tê rần.
Đừng nói thời điểm hiện tại, ngay cả tương lai cũng chưa chắc có khả năng.
Chẳng bằng hắn ngoan ngoãn tiếp quản La Sol luôn cho rồi!
"Đến đây đi, con thấy mảnh đất phía Nam này như thế nào? Chờ cha con tới chúng ta sẽ cùng đi xem..."
- --------------------------------
Izayoi đã chính thức đi vào giai đoạn chạy nước rút, liên tục tham gia đấu thầu những dự án thời trang đình đám trong giới.
Với tham vọng đặt cược tất cả số vốn và nhân lực trong tay, bắn một phát súng duy nhất, lấy lại vị thế đã mất trên thương trường.
Ông bà Izayoi bận rộn bay đi bay về liên tục giữa các thành phố, việc nội bộ ở công ty đều giao cho Hirumi trực tiếp điều hành.
Một người vốn luôn bận rộn như Hirumi lúc này càng thêm sứt đầu mẻ trán, đã vậy còn phải canh cánh lo nghĩ việc đối phó với gã đàn ông kia.
Harumi nhìn người chị đối diện mình, mới vài ngày không gặp mà Hirumi đã gầy đi trông thấy, cô trở tay gắp một miếng thịt vào bát cho chị.
"Có bận đến đâu cũng phải ăn chứ? Nhìn chị nhợt nhạt quá."
Hirumi nhướn mi nhìn em gái ngốc nghếch lại có ngày thốt ra được câu quan tâm người khác, thay đổi này khiến cô có chút không quen.
"Nhà Williams thế nào?" - Hirumi nhấp một ngụm cà phê, lời ít ý nhiều.
"Rất tốt ạ, cả nhà đều đối xử rất tốt với em."
Harumi cười tươi không lộ chút sơ hở nào, còn khéo léo đổi đề tài để tránh phải trả lời vấn đề này thêm nữa.
"Thi xong rồi nên cũng không cần lên giảng đường nhiều nữa, đợi em đi tuần trăng mật về sẽ thường xuyên đến Izayoi hơn, có việc gì cứ chỉ bảo em nhé?"
Dù sao em gái cô cũng là một người phụ nữ đã có gia đình, đã đến lúc để Harumi tham gia vào việc kinh doanh của Izayoi rồi.
Thế nên Hirumi gật đầu xem như đồng ý, cô cũng cần có Harumi bên cạnh để yên tâm đối phó những trò tiếp theo của tên Brian kia.
"Được rồi, mau ăn nhanh còn về chuẩn bị ra sân bay."
- -----------------------------------
"Haru, qua đó lệch múi giờ, hiện tại là mùa đông nên cũng sẽ rất lạnh, con nhớ chú ý bản thân." - Bà Williams nắm tay dặn dò cô, lại bắn ánh mắt đầy cảnh cáo sang Shenri "Con bé đến London lần đầu, con nhớ chăm sóc con dâu của mẹ cho tốt đấy."
Hay rồi, bây giờ thì ai là con ruột đây? Từ khi nào mẹ hắn lại cưng chiều cô con dâu này đến vậy?
Harumi nắm nhẹ tay bà: "Vâng ạ, con biết rồi, cha mẹ cũng giữ sức khoẻ nha."
"Sắp đến giờ bay rồi, bọn con xin phép."
Shenri cắt ngang câu chuyện, tránh dài dòng không cần thiết mà kéo cô đi.
"Còn trẻ thật tốt, muốn tận hưởng bao nhiêu cũng được.
Anh, hay là chờ chi nhánh phía Nam của La Sol ổn định, chúng ta cùng đi đâu đó nhé?"
Bà níu lấy bờ ngực người đàn ông của mình, lộ ra một chút ý tứ làm nũng.
Ông Williams thường ngày là một người lãnh đạm ít nói, vẻ ngoài lạnh lùng hạn chế người khác tới gần.
Vậy mà lúc này lại bày ra biểu cảm dở khóc dở cười nhìn phu nhân đã có con dâu mà tính tình cứ như thiếu nữ của mình.
Đôi mắt xanh biếc của ông khẽ lóe lên dưới gọng kính, cưng nhiều nắm tay bà.
"Còn phải chờ xem con trai cưng của em có ngoan ngoãn tiếp nhận La Sol không đã.
Được rồi, về nhà thôi."
- ---------------------------------------------
London vốn là thành phố du lịch nổi tiếng, nơi vẫn giữ nguyên vẻ đẹp nguy nga lộng lẫy từ nhiều thế kỷ trước, lại không kém phần hiện đại phồn hoa, tốc độ phát triển kinh tế được cho là vượt trội bậc nhất Châu Âu.
Thế nên cũng dễ hiểu khi nơi này được chọn làm điểm đến của rất nhiều du khách khắp mọi nơi trên thế giới.
Đặc biệt vào mùa đông, lượng khách du lịch đến London còn tăng gấp mấy lần, ai nỡ bỏ lỡ cơ hội tận hưởng không khí Giáng Sinh đẹp nhất trời Âu chứ?
Sân bay Heathrow - thủ đô London mới chín giờ sáng đã vô cùng đông đúc.
Vừa bước ra cửa máy bay, không khí lạnh giá ập đến khiến Harumi rùng mình kéo chặt áo khoác.
Cô rúc vào khăn choàng dày sụ trên cổ, như một cục bông lăn khỏi máy bay, xuyên qua dòng người lăn ra trước sảnh.
Mùa đông Châu Âu quả nhiên không đùa được.
Vậy mà cái tên bên cạnh vẫn dửng dưng như không, lườm bộ dạng của cô một cái rồi lặng thinh sải từng bước ra cửa.
Chẳng biết là mùa đông London lạnh hơn, hay tảng băng di động này lạnh hơn nữa.
Bọn họ vừa ra đến nơi thì đã có một chiếc Roll-Royce màu đen đỗ trước cửa, vài người đàn ông mặc Âu phục chỉnh tề đứng đợi từ bao giờ.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, chào mừng trở về."
Shenri không có biểu cảm gì đặc biệt đi thẳng ra xe, Harumi cũng đành ngây ngốc đuổi theo hắn.
Nội thất chiếc Roll-Royce này vừa nhìn đã biết vô cùng đắc đỏ, hoặc ít nhất cũng là phiên bản giới hạn hiếm hoi trên thế giới.
Đãi ngộ mức độ này, hiển nhiên là do chính tay ngài bá tước lo liệu.
Harumi tập trung quan sát phong cảnh bên ngoài cửa xe, phía sau màn sương mờ ảo tháp Big Ben dần hiện ra, đi qua cung điện Westminster đồ sộ đậm nét lịch sử, khung cảnh tuyệt vời của thành phố này làm cô choáng ngợp.
Vài năm trước, Hirumi có một chuyến công tác ở London, lúc ấy cô một khóc hai nháo đòi đi cùng nhưng vẫn bị chị nhẫn tâm từ chối.
Lấy lí do em gái phải ôn thi đại học, cần ưu tiên cho việc học hành mà bỏ cô ở nhà.
Giờ thì cô không hề hối hận vì sự lựa chọn của mình, còn tiếc nuối tại sao không thể đến London sớm hơn.
Thế nhưng tâm trạng cô có háo hức thế nào thì người bên cạnh hoàn toàn ngược lại.
Hắn ảm đạm nhìn ra bên ngoài rồi thu mắt lại nhàm chán lướt điện thoại, không một tia hứng thú vào với chuyến đi này, và dường như cả thành phố này cũng khiến hắn chán ghét.
Rất nhanh xe đã dừng trước cổng chính La Sol, trước khi xuống xe Shenri dùng một câu tiếng Anh nói với người đàn ông đồ đen nọ.
"Đổi cho tôi một chiếc xe thể thao khác, chuyện đi lại từ giờ cứ để tôi tự lo liệu."
"Vâng, thưa thiếu gia." - Người đàn ông cung kính gật đầu rồi nhanh chóng trả hành lý, đánh xe biến mất.
Harumi nhìn khung cảnh trước mặt mà há hốc mồm, không nhịn được chọt chọt cánh tay hắn.
"Dracula...những người này, là sao?"
Theo tầm mắt của cô, hắn nhìn hàng người xếp dài từ cổng vào sảnh lớn của La Sol, toàn bộ đều khoác lên mình đồng phục cổ điển hoàng gia trang trọng, không khỏi thở ra một hơi dài thườn thượt.
"Đã bảo ông nội đừng phô trương như vậy..." - Hắn lầm bầm, "Không có việc gì đâu, họ đều là nhân viên của khách sạn."
Hai người cứ thế bước từng bước vào bên trong, đón nhận hàng loạt cái gập người cung kính.
Harumi không quen với kiểu đón tiếp này lắm nên nụ cười trên môi gượng gạo vô cùng.
Nhưng lúc này cô cũng không thể bày ra thái độ gì khác thường được, nơi đây chắc chắn toàn người dưới trướng ngài bà tước.
Không hổ danh là trụ sở chính, trái ngược hoàn toàn với chi nhánh ở thành phố Y, La Sol ở London muốn bao nhiêu hoành tráng có bấy nhiêu hoành tráng.
Tựa như một cung điện nguy nga đồ sộ, thật khó có thể tin được toàn bộ nơi này tương lai sẽ thuộc về người đang đi bên cạnh cô.
Một người phụ nữ có mái tóc vàng óng đứng chờ hai người, bà mỉm cười rạng rỡ rồi cùng Shenri trò chuyện mấy câu.
Harumi không phải không hiểu tiếng Anh, chỉ là tốc độ nhanh như vậy cô căn bản nghe không kịp, phải ngẫm nghĩ một chút mới muộn màng hiểu hết câu chuyện của họ.
Chắc đã đến lúc cô nên cải thiện lại môn ngoại ngữ của mình rồi.
Bà hướng dẫn cả hai vào thang máy, tinh tế đứng tách sang một bên, từ đầu đến cuối mọi động tác đều toát lên sự tận tâm chuyên nghiệp.
"Cô ấy là quản lý ở đây, một trong những người bạn của mẹ tôi." - Shenri đơn giản giải thích, "Nơi này toàn bộ đều là người của ông nội, nhớ chú ý một chút."
Thang máy đưa họ đến tầng trên cùng của La Sol, đối diện cánh cửa không hề có số hay tên phòng, dễ dàng nhận ra toàn bộ tầng này không dành cho việc kinh doanh hay tiếp khách.
Căn phòng dành cho họ vô cùng rộng rãi, từng đồ vật đều sáng loáng sang trọng, hoạ tiết trang trí không quá cầu kỳ nhưng đủ tinh tế, toát lên nét quý phái rất riêng của hoàng gia.
Điểm đặc biệt hơn hẳn là một nửa gian phòng được bao quanh bởi bức tường kính trong suốt, nơi có tầm nhìn toàn cảnh London, thậm chí có thể thu vào tầm mắt đỉnh tháp Big Ben huyền thoại.
Shenri treo áo khoác lên cửa, vùi mình vào ghế sofa mệt mỏi như ai vừa rút hết sức lực của hắn, cũng không để ý người bên cạnh đang phấn khích chạy tới chạy lui khắp phòng.
"Dracula, cái giường này rộng như vậy, hay là...?"
Harumi bỗng dưng cất tiếng, cô hơi e dè chỉ vào cái giường cực to giữa phòng, chiều rộng ít nhất cũng phải hai mét.
"Em muốn ngủ cùng nhau?" - Shenri nhỏ giọng châm chọc một câu, ngay cả nâng mí mắt cũng lười.
"Tôi điên chắc? Ý tôi là chúng ta có thể chia đôi nó ra.
Không đời nào tôi chấp nhận trải qua tuần trăng mật đầu tiên trong đời của mình trên chiếc sofa!"
Cô nói một hơi như chém đinh chặt sắt, không hề có ý định cho hắn cơ hội từ chối, sao người chịu thiệt thòi lúc nào cũng là cô chứ?
Phía sofa vang lên tiếng cười lạnh, Shenri cũng không trực tiếp trả lời xem im lặng là đồng ý, giờ phút này hắn cũng lười so đo với cô.
Harumi tranh thủ tìm hết tất cả những chiếc gối trong phòng quăng lên giường, dùng nó xây thành một bức tường nhỏ ngăn cách hai bên.
Đề phòng vẫn là trên hết, để bảy ngày sau của bọn họ có thể trôi qua bình yên nhất.
Shenri nhìn loạt hành động ấu trĩ của cô, chỉ biết âm thầm đỡ trán nhìn trời.
END CHAP.