HỢP ĐỒNG GIẢ, TÌNH YÊU THẬT!

"Này, Sở đại lão bản, đó là tâm huyết bản thân kiếm được, ông đừng ác quá nha."

"Nói rõ ý đồ đến đây của ông đi, ông với mác đại luật sư hôm nay thế nào lại rãnh rỗi như vậy đặc biệt chạy tới tìm tôi nói chuyện phiếm?"

Lý Tử Minh phấn khích bừng bừng đến gần lần nữa, "Nghe nói ngày hôm qua ông được lên trang đầu cuốn giải trí rồi, qua nhiều năm như vậy rốt cuộc có người dám trắng trợn viết cuộc sống riêng của ông, không đơn giản nha." Chịu không nổi, Lý Tử Minh thở dài.

Sở Thiên Hàn không biến sắc cười một tiếng, "Muốn cho bọn họ viết dĩ nhiên có thể viết rồi."

"Ông nói nếu là bà xã mới của ông biết chân tướng đằng sau chuyện này, có thể tự tay đâm chồng không?" Anh lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ vọng.

"Tôi nhiệt liệt đề nghị ông đi hỏi cô ấy." Sở Thiên Hàn cười gian trá.

"Hình như tôi ngửi được mùi vị âm mưu." Lý Tử Minh nhíu mày.

"Danh tiếng hắc bạch lưỡng đạo đại luật sư Lý cũng sẽ sợ?"

"Mặc dù chiêu khích tướng nảy đã cũ rồi, nhưng quả thực tôi rất muốn đi xem hồ lô bán gì."

Sở Thiên Hàn ánh mắt lợi hại bắn xuyên qua.

Lý Tử Minh cười ha ha. Thoải mái a!

Điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên, bên trong phòng làm việc hai người liếc mắt nhìn nhau, Sở Thiên Hàn đưa tay cầm lên.

"Sở Thiên Hàn, mau đi giúp em gái bảo bối của anh trả tiền." Thanh âm Ôn Ngọc Thanh chán nản truyền tới.

"Thiên Bích thế nào?"

"Cô ấy ra ngoài không mang theo ví, bây giờ đang ở quán chờ người mang tiền đến." Hại cô mới vừa tiến vào mộng đẹp lần nữa lại bị buộc bỏ dở giấc ngủ, quả thật không có công lý.

"Em đang ở đâu?" Anh cảnh cáo người khác không cho dựa vào quá gần.

Mắt Lý Tử Minh nếu không thấy, sẽ nhìn dán vào.

"Anh còn dám hỏi, em trừ ngủ bù còn có thể làm gì?" Ôn Ngọc Thanh thiếu chút nữa đã hét lên, lại nằm xuống đầu để trên gối, ngay cả mắt đều lười phải mở.

Lý Tử Minh nén cười. Chuyện cơ mật giữa hai vợ chồng, hôm nay quả nhiên kiếm được.

Sở Thiên Hàn hơi cười, "Em thật sự muốn cho người khác chế giễu?"

Ôn Ngọc Thanh im lặng chốc lát, sau đó thanh âm cất cao, "Thay em chuyển lời đến anh ta, bảo anh ta đi chết đi." Thật không ngờ lại có người tính xấu giống người nhà Sở gia, thích nghe lén lúc vợ chồng nhà người ta đang nói chuyện điện thoại, nếu để cho cô biết là ai, nhất định sẽ giết anh ta.

Sở Thiên Hàn cười ha ha.

Lý Tử Minh sờ sờ lỗ mũi, lầu bầu nói: "Như vậy đã bốc hoả à?"

"Nhớ đi giúp em gái anh." Dặn dò một tiếng cuối cùng, rồi điện thoại im bặt.

Sở Thiên Hàn than nhẹ một tiếng, phê bình kín đáo vào điện thoại di động nói: "Cũng không cho hôn tạm biệt, cứ như vậy cúp máy."

"Tôi tương đối tin tưởng cô ấy sẽ cầm con dao hướng về phía ông." Lý Tử Minh lại nhoài người bên cạnh.

"Đại luật sư Lý, về việc có người làm trở ngại quan hệ vợ chồng xin hỏi nên khiếu nại như thế nào?" Ánh mắt anh sắc nhọn, giọng nói êm ái hỏi.

Lý Tử Minh nghiêm chỉnh làm bộ suy tư, sau đó rất khẳng định trả lời, "Vậy thì phải xem tình huống mà định ra rồi, ông tin chắc người kia làm trở ngại đến cuộc sống vợ chồng ông?"

"Là quan hệ vợ chồng." Anh đính chính.

"Không khác biệt lắm." Mặt cười.

"Đối với một người làm theo luật mà nói, tôi vô cùng hoài nghi sự chuyên nghiệp của ông."

"Không sao, chỉ cần ông không quên giao phí cố vấn là tốt rồi, xin cứ việc chất vấn."

Tiếng chuông lần nữa vang lên, cắt đứt sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người đàn ông này.

Sở Thiên Hàn nhướng mày. Cô ấy lại gọi tới.

"Sở Thiên Hàn, cầu xin anh về sau theo sát cha mẹ của anh 24h." Ôn Ngọc Thanh phát điên quát. Cô chỉ muốn ngủ mà thôi, tại sao trời cao ngay cả một chút xíu tâm nguyện cũng không đồng ý?

"Lúc này là ba mẹ." Hiểu rõ gật đầu, Sở Thiên Hàn đã đoán được tám chín phần. "Bọn họ thì thế nào?"

"Giống với em gái anh." Cô hét lớn. Người của Sở gia thương lượng với nhau sao lại cùng lúc giống nhau như thế.

Anh có thể hiểu tâm trạng của cô. Một người thích ngủ như mạng, dưới tình huống rất thèm ngủ bị người khác quấy rầy nhiều lần, cô quả thật nên phát điên."Bọn họ sao không gọi điện thoại cho anh?"

"Vậy thì xin anh kiểm điểm chỗ thất bại của mình một chút rồi, cần gì hỏi em?"

"Nếu bọn họ tìm là em, em cần gì tìm anh?"

"Là chuyện nhà của anh, không tìm anh chẳng lẽ tìm người ngoài?"

"Cho phép anh nhắc nhở em, hiện tại em là con dâu của Sở gia." Sở Thiên Hàn khóe miệng mím chặt, không thích cô vẫn vạch rõ giới tuyến.

Trầm mặc.

"Em ngủ rồi sao?" Sở Thiên Hàn nhẹ nhàng hỏi. Nếu như cô thật ngủ rồi, anh cũng không muốn quấy rầy đến giấc ngủ của cô.

"Dưới tình huống này em còn ngủ được à, chỉ có thể nói em đã sắp ngủ rồi." Cô cắn răng nghiến lợi trả lời.

"Anh sẽ phái người đi tìm bọn họ, nhưng xin hỏi một chút, bọn họ hiện nay đang ở đâu?"

Im lặng một chút.

"Bọn họ nói là ở trung tâm thương mại lớn nhất, phồn hoa nhất Đài Bắc." Quả thật làm cô hộc máu.

Lần này Sở Thiên Hàn cũng hộc máu.

Cha mẹ quả thật làm cho người ta rất quan tâm.

Lý Tử Minh lần nữa phát ra tiếng cười sảng khoái.

"Lý Tử Minh, làm phiền ông, cũng may ông theo chân bọn họ biết rõ nơi nào."

Mây đen tựa hồ chiếm cứ đến đỉnh đầu, Lý Tử Minh oán giận nhìn chằm chằm nụ cười của Sở Thiên Hàn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi