HỢP ĐỒNG GIẢ, TÌNH YÊU THẬT!

Tuy nói người tới là khách, chủ nhân phải tiếp đãi thật tốt với khách. Nhưng, nếu như người khách nói rõ ý định bất lương đến đây chỉ để xem cuộc vui, thân là chủ nhà có phải không cần để ý hay không?

Ôn Ngọc Thanh vừa ăn dưa hấu, vừa yên lặng suy tư.

Bên trái, bố mẹ chồng tay cầm dưa, bên phải em chồng cũng cầm dưa hấu, động tác ba người cùng con dâu mới của Sở gia ngồi đối diện vị kia giống nhau như đúc, tập trung tinh thần ăn dưa hấu, từng miếng từng miếng đưa vào trong miệng. Lý Tử Minh phát hiện buồn bực, bọn họ một chút ý tứ đãi khách cũng không có, trong mắt trừ dưa hấu ở trên tay, dường như không quan tâm điều gì khác.

Anh hắng giọng nhắc nhở bọn họ trong tay khách,ư nửa miếng dưa hấu nhỏ cũng không có.

Giương mắt nhìn anh ta một cái, Ôn Ngọc Thanh phá vỡ sự yên tĩnh, "Cổ họng anh Lý không thoải mái?"

Khóe mất anh khẽ run, "Tôi rất khát." Nói như vậy đủ rõ ràng chứ?

"Còn dưa hấu ở trong tủ lạnh, chúng ta tính buổi chiều mới ăn." Lời nói Ôn Ngọc Thanh được ba vị Sở gia nhất trí gật đầu.

Hắc tuyến của Lý Tử Minh sau đầu thành một đường nhỏ.

"Phốc." Có người không khách khí bật cười.

Lý Tử Minh ánh mắt phóng hoả trừng qua. Trên cầu thang, một người đang thong dong đi xuống chính là tổng giám đốc đương nhiệm Sở thị Sở Thiên Hàn tiên sinh sao? Anh mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ lười biếng.

"Nhà ông đãi khách càng lúc càng kém." Anh ta bất mãn tố cáo.

"Anh quấy rầy thời gian ngủ của bọn em." Sở Thiên Bích nhỏ giọng nói thầm.

Lý Tử Minh xem thường nhìn qua, "Sở đại tiểu thư, em cũng không phải là heo, cả ngày không có việc gì cũng chỉ biết trêu trọc người lớn." Trừ dáng dấp bên ngoài cũng không tệ lắm, còn lại đều không tốt.

Lời này dường như động chạm tới nhiều người đang tức giận, bởi vì đồng thời có bốn đôi mắt lườm tới.

"Tôi xin lỗi." Thức thời mới là tuấn kiệt, Lý Tử Minh không ngu ngốc.

"Thiên Hàn, tôi nhớ ông từ trước đến giờ không có Chủ nhật, thế nào hôm nay lại ở nhà?" Nói sang chuyện khác là một lựa chọn sáng suốt.

Sở Thiên Hàn gần như liếc anh ta một cái, đến quầy bar rót ly nước đá, "Đàn ông có gia đình đương nhiên không giống như trước." Nếu không phải là anh ta đến chơi không đúng lúc, anh còn có cơ hội bắt bà xã chăm sóc một chút, cho nên, anh cũng rất bất mãn với vị khách này. Sao không chọn buổi chiều hãy đến chứ? Hay là định tới ăn điểm tâm? Mặc dù Sở gia không ngại cung cấp cơm canh, nhưng là chủ nhà đã đoán được mục đích của khách, nên khó tránh khỏi bị phân biệt đối xử như thế.

"Tội gì ông phải kích động tôi, tôi là người làm chứng cho hôn nhân của ông nha." Lý Tử Minh nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

Sở Thiên Hàn quay về phía anh ta "Ông chú ý cho tôi."

"Sở thái thái ——" một câu vừa thoát ra khỏi miệng, mới phát hiện sai lầm thật lớn, đang ngồi cùng Sở thái thái còn có già trẻ Sở gia, mà họ cũng dùng ánh mắt tò mò nhìn anh.

"Sở thiếu phu nhân, " Lý Tử Minh trịnh trọng hỏi, "Có thời gian có thể nói chuyện riêng một chút không?"

Ánh mắt Ôn Ngọc Thanh nhìn Sở Thiên Hàn cùng Lý Tử Minh chần chừ, sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Hình như có chuyện gì mà cô không biết, hơn nữa còn có liên quan đến bản thân cô.

"Bà xã, em cho là ngay trước mặt ông xã đồng ý hẹn với một người đàn ông xa lạ là rất sáng suốt sao?" Sở Thiên Hàn đương nhiên ngồi vào bên cạnh bà xã, không khách khí đoạt lấy thìa đào xơ dừa ăn.

Ôn Ngọc Thanh xem xét người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đối diện. Nhìn qua cũng biết anh ta là một người thành đạt, mặc dù chưa biết nghề nghiệp gì, nhưng cảm giác nghề nghiệp rất tốt "Anh ta cũng không tính là người xa lạ, nếu như anh ta thật sự là người chứng hôn." Cô nghĩ, nghe nói vừa phải là nhân chứng vừa là luật sư soạn thảo hợp đồng.

"Em tin chắc mình đã từng nhìn thấy anh ta?" Sở Thiên Hàn chế nhạo nói. Lúc ấy cô ngủ say như chết.

Cô mặt không đổi sắc nói: "Ít nhất em tin tưởng lời nói của luật sư." Đem dĩa nhét vào trong tay Sở Thiên Hàn, tiêu diệt ý đồ động tay đông chân của anh đối với mình.

Lý Tử Minh đắc ý lườm Sở Thiên Hàn một cái, giọng nói chân thành tha thiết bày tỏ, "Tôi lấy nhân cách bảo đảm cô sẽ không hối hận khi nói chuyện cùng tôi."

"Khó nói." Ôn Ngọc Thanh đứng dậy đi qua bàn rót hai ly trà lạnh, đưa cho anh ta một chén, người đó biểu tình cảm động đến rơi nước mắt, "Nói không chừng sau khi nói chuyện với anh xong tôi sẽ hối hận, không biết có khi là may mắn." Cúi đầu uống trà, cô cố gắng che giấu vẻ mặt.

Lý Tử Minh nhìn thật sâu, liếc mắt một cái chen vào Sở Thiên Bích ngồi bên cạnh cô. Trên trán cô chợt lóe lên trải qua tang thương mới hiểu, không biết là hạnh phúc nói ra dễ dàng, nếu trải qua lại nói ra ngoài tất nhiên không thể dễ dàng.

Cảm giác được hai luồng ánh mắt bắn tới trên người mình, Lý Tử Minh hoàn hồn, đột nhiên phát hiện nhìn chăm chú vợ người khác quá lâu, không khỏi áy náy cười một tiếng.

"Thiên Hàn, rất lâu không có đến thư phòng ông ngồi, có thể cho tôi mượn dùng một chút không?" Hắn nháy mắt.

Sở Thiên Hàn thất vọng đau khổ, mỉm cười nói: "Chỉ cần ông không phá hủy nó, dùng như thế nào cũng không quan trọng."

Nhìn bọn họ cùng nhau đi vào thư phòng, đáy mắt Ôn Ngọc Thanh xẹt qua một đạo ánh sáng. Bọn họ hình như có chuyện gì muốn mật đàm, loáng thoáng cảm thấy hình như có liên quan đến mình. .....

Vừa vào thư phòng, Sở Thiên Hàn không chút khách khí cho bạn tốt một quả đấm, "Nhớ cô ấy là vợ tôi, không phải là phụ nữ chưa chồng." Mới vừa rồi thật muốn móc mắt của hắn.

Lý Tử Minh bị đau che bụng, buồn bã nhìn hắn, "Ông lòng dạ quá hẹp hòi, tôi chỉ là nhìn nhiều một chút mà thôi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi