HỢP ĐỒNG Ở RỂ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đúng là bàn tay thần”, hơn năm mươi phục vụ đẹp trai, cũng là ‘đồng nghiệp’ của Vương Hán đứng trong khu phục vụ cạnh cabin nhìn Vương Hán từ xa với ánh mắt ngưỡng mộ xen lẫn đố kị.  

Thằng nhóc đó đỉnh thật!  

"Sao tôi lại không được may mắn như vậy chứ?", một người phục vụ thấy Vương Hán được mỹ nữ vây quanh liền giơ ngón tay cái lên: “Nhìn đi, đây mới gọi là cao thủ, luyện chút kỹ năng mát xa, muốn cua mỹ nữ cũng dễ như trở bàn tay. Ngay cả bà chằn Trương Tuyết cũng bị anh ta xử đẹp".  

Một người phục vụ khác gật đầu thán phục: "Quả nhiên, ăn bám cũng là một loại kỹ năng, cơ hội luôn đến với những người có chuẩn bị. Nếu tôi cũng biết mát xa, thì người bây giờ đang đứng cười nói với mấy quý cô xinh đẹp đó đã là tôi rồi”  

"Trương Phong là niềm tự hào của giới phục vụ chúng ta. Anh ta sinh ra là để ăn bám", mấy nhân viên phục vụ cùng nhau tán thưởng: “Mọi người nhìn mà học hỏi đi, hãy noi theo Trương Phong kìa, lấy vợ giàu để được đặt chân lên đ ỉnh cao của cuộc sống, ăn bám được bữa cơm ngon nhất”.   

Lúc này, Vương Hán cũng đã mát xa xong cho các người đẹp, anh chào hỏi vài câu, sau đó bưng khay trở về khu phục vụ.  

Vừa tới nơi, mấy nhân viên phục vụ như đã ngầm hẹn, đối mắt nhìn nhau mấy lần rồi đồng thanh nói: "Đại ca".  

Vương Hán: "..."  

Sao đột nhiên lại trở thành đại ca thế này? Ở đây chẳng phải còn có một tổ trưởng nữa sao?  

“Trương Phong”, tổ trưởng đẹp trai vỗ vai Vương Hán, thành khẩn nói: “Anh không cần khiêm tốn, anh có thể trò chuyện vui vẻ với nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, anh chính là hình mẫu của đám phục vụ chúng tôi, chúng tôi rất tự hào về anh".  

“Đúng, đúng, đúng” mấy nhân viên phục vụ đều hết lời khen ngợi: “Đại ca, chúng tôi rất khâm phục anh, bao nhiêu là mỹ nữ như vậy mà đều bị anh sờ rồi... à không, phải là đều được anh mát xa cho rồi. Đại ca, anh thấy cô nào là sướng nhất, nói cho chúng tôi biết đi, để mọi người được mở rộng tầm mắt".  

Nói đến đây, mấy phục vụ đều vô cùng phấn khích, giống như một con sói khi nhìn thấy con mồi, toàn bộ tròng mắt đều bao phủ bởi ánh sáng màu xanh lục.  

“Khụ, khụ”, Vương Hán ho khan hai tiếng: “Mát xa của tôi là mát xa nghiêm túc, mọi người đừng nghĩ lung tung. Chúng ta làm phục vụ thì phải cung cấp cho khách du lịch sự phục vụ chu đáo nhất. Phục vụ đến nơi đến chốn thì ăn bám chỉ là chuyện nhỏ, mọi người cùng nhau cố gắng nhé".  

Mấy phục vụ cười lớn, đoàn kết thành một nhóm.  

…  

Trong cabin.  

Sắc mặt Trương Tuyết vô cùng u ám, răng như muốn rụng ra đến nơi.  

“Quản lý Trương”, Tôn Chính Đình đứng đối diện với Trương Tuyết, trong tay cầm một ly rượu vang, nhìn Trương Tuyết, ảm đạm nói: “Sao, cô đường đường là quản lý của một du thuyền mà ngay cả một tên phục vụ cũng không đối phó nổi à?”  

Trương Tuyết nén giận cúi đầu nói: "Xin lỗi, cậu Tôn, kỹ thuật mát xa của Trương Phong rất lợi hại, khách quý đều nói giúp anh ta, tôi cũng hết cách".  

"Khách quý? Haha", Tôn Chính Đình cười đùa, dùng một ngón tay nâng cằm Trương Tuyết: "Thân phận của những người phụ nữ đó có cao quý hơn tôi không?"  

Mặt Trương Tuyết đỏ bừng, tim thót lên một nhịp.  

Ở cái du thuyền này, ai là người có thân phận lớn nhất?  

Tất nhiên là cậu Tôn rồi!  

“Muốn đối phó với tên phục vụ đó, tôi có hàng ngàn cách”, ánh mắt Tôn Chính Đình đảo quanh người Trương Tuyết, như có thể nhìn thấu quần áo của cô ta, cuối cùng dừng lại ở đôi chân thon dài thẳng tắp, khẽ mỉm cười: “Tôi thích phụ nữ chân dài, đặc biệt là những người xinh đẹp như quản lý Trương đây, không hề kém cạnh những người phụ nữ trên boong thuyền kia chút nào".  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi