HỢP ĐỒNG Ở RỂ

Thời gian vui chơi luôn trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã tới buổi chiều rồi.  

Du thuyền đã rời xa khỏi thành phố Yên Kinh, tiến vào hải phận biển Đông, chạy dọc theo đường ven biển về phía bắc.  

Màn đêm dần dần buông xuống, gió biển làm dấy lên bọt sóng, không khí bắt đầu mát mẻ hơn. Các người đẹp và phú nhị đại trên boong tàu lần lượt trở về ca-bin, thay sang những bộ đầm dạ hội và những bộ vest phẳng phiu đắt đỏ, chuẩn bị tham gia tiệc tối, còn nhân viên phục vụ cũng nhân khoảng thời gian nhàn rỗi quý giá này để nghỉ ngơi trong phòng dành cho nhân viên.  

"Trương Phong!", một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài truyền vào.  

Trương Tuyết.  

Cô ta đã thay sang một bộ váy liền, đôi chân vẫn xuất chúng như vậy, đi một đôi giày cao gót tinh xảo bước vào trong phòng phục vụ, nhìn Vương Hán nói: "Bữa tiệc tối nay là do cậu chủ Tôn tổ chức, bắt buộc phải chuẩn bị cho các khách quý một bữa yến tiệc phong phú nhất, nhân sự ở nhà bếp không đủ, anh tới hỗ trợ đi!"  

Những nhân viên phục vụ đẹp trai khác chỉ nhìn Vương Hán bằng vẻ mặt thông cảm mà đều không dám lên tiếng.  

Nhà bếp ở trên du thuyền này có chừng hơn hai mươi đầu bếp, tay nghề đều thuộc hàng đẳng cấp, chuẩn bị một bữa tiệc còn không phải là đơn giản sao? Bà chằn bắt Trương Phong tới đó hỗ trợ rõ ràng là cố ý làm khó, chuyện lúc sáng khiến cô ta mất mặt, cô ta đã lập tức báo thù ngay rồi.  

Vương Hán đương nhiên trong lòng biết rõ, chỉ mỉm cười nói: "Được".  

Trương Tuyết hừ lạnh thêm một tiếng nữa rồi dẫn Vương Hán tới khu bếp của du thuyền.  

Bếp trưởng là một người đàn ông béo khoảng chừng trên dưới 40 tuổi, đầu đội một chiếc mũ đầu bếp màu trắng cao hơn 30 cen-ti-mét, tay cầm một con dao phay, những đầu bếp khác đều còn rất trẻ, đang chuẩn bị thực phẩm tươi sống, có người thì chạm trổ khắc hoa lên hoa quả, có người đang lấy rau làm món ăn nguội, còn có người đang xử lý hải sản, tất cả đều ngăn nắp gọn gàng, không hề hỗn loạn.  

"Lão Bàng, tôi giao người cho anh nhé", Trương Tuyết giơ tay ra chỉ vào Vương Hán, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Chuẩn bị cho tốt, tuyệt đối không được để bữa tiệc xảy ra sự cố gì, bằng không anh biết hậu quả rồi đấy".  

Bếp trưởng Bàng cười ha ha: "Quản lý Trương yên tâm!"  

Chẳng qua chỉ là một bữa tiệc mà thôi, sao có thể xảy ra sự cố chứ? Quản lý Trương đã dặn dò từ trước, phải chăm sóc cho tốt tên Trương Phong này, bảo anh ta dạy dỗ thật cẩn thận, chuyện này mới là tuyệt đối không được xảy ra sự cố gì!  

"Cậu chính là Trương Phong?", Trương Tuyết vừa đi khỏi, bếp trưởng Bàng lập tức khua con dao phay trong tay, hung tợn nói: "Mau, đi đổ chỗ rác này đi, tất cả rác trong nhà bếp do cậu phụ trách, còn cả 50 con cá bên kia nữa, mổ hết cho tôi, rửa sạch gọn gàng, không được để lại một chút nội tạng và vảy nào!"  

Nói xong, bếp trưởng Bàng lại lớn tiếng khoát tay nói: "Các anh em, vẫn còn sớm lắm, bữa tiệc không được chậm trễ, mọi người nghỉ ngơi chút đi, để cậu ta dọn dẹp vệ sinh đã!"  

Một đám đầu bếp vui sướng hả hê nhìn Vương Hán, theo sau bếp trưởng Bàng vui vẻ rời đi.  

Vương Hán lập tức bắt đầu ra tay.  

Lúc trước khi còn ở Long Tổ, anh đã được trải qua những huấn luyện vượt trội về thể chất, mỗi ngày đều phải vác 50 cân chạy 100 km, tố chất sức khỏe có thể đạt đến gấp 3 lần người bình thường, quét dọn vệ sinh nhà bếp căn bản chẳng thấm vào đâu, chút rác này còn chẳng đủ làm anh đổ mồ hôi.  

Về phần mổ cá thì lại càng đơn giản hơn.  

Phải biết rằng, cho dù là nhà họ Vương hay là nhà ngoại của Vương Hán, nhà họ La, trong nhà đều có những đầu bếp đẳng cấp nhất, Vương Hán đã học được một tay làm bếp cừ khôi từ bọn họ, hậu sinh khả úy, một con dao làm bếp cũng dùng đến mức xuất thần nhập hóa, lúc sinh tồn nơi hoang dã cũng có thể phát huy tác dụng.  

Cầm con cá trong tay, quẳng lên thớt là đã lập tức ngất xỉu, lấy dao làm bếp mổ bụng lấy nội tạng ra, cầm đuôi cá cạo hai đường dao là vảy đã được loại bỏ sạch sẽ.  

Trong vòng vỏn vẹn chưa đến 10 phút đồng hồ, Vương Hán đã sơ chế xong toàn bộ 50 con cá, tất cả rác trong nhà bếp cũng đều được đổ sạch sẽ, quét dọn nhà bếp một lượt, quả nhiên giống như vừa được sắp xếp lại, lau sạch bong còn sáng hơn cả gương, có thể soi hình được.  

"Hòm hòm rồi", Vương Hán làm xong việc, nhân lúc đám đầu bếp còn chưa quay lại, lấy điện thoại trong túi ra, gọi đến một số điện thoại: "Long Nhãn, nhiệm vụ giao cho anh xử lý thế nào rồi?"  

Trong điện thoại, giọng nói của "Long Nhãn" có vài phần nghiêm túc nói: "Báo cáo cậu chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, tôi đã thành công vào được hệ thống giám sát trên du thuyền, hình ảnh lập tức được gửi tới điện thoại của cậu chủ".  

Vương Hán gật đầu rồi cúp điện thoại, mở một biểu tượng chữ a nhìn trông rất bình thường trong điện thoại ra.  

Hệ thống Thiên Nhãn của Long Tổ!  

Trên màn hình điện thoại, lập tức...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi