[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


Đây là lần đầu tiên James Lee nhìn thấy vẻ mặt như nhìn kẻ thù này của Tom, lập tức hoảng hốt, suýt chút nữa để lộ ra ngoài.
Trước ánh mắt như dã thú chuẩn bị tấn công này của Tom, James sợ hãi đến một lúc lâu mới có phản ứng, cười khổ một tiếng đáp: "Mặc dù đây là vật báu của tiệm, nhưng mà nói thật, vật này cũng không phải do tôi kiếm được." Nói đến đây, y kéo cái hộp lại về phía mình, đậy nắp lại.

Thông qua phản ứng của Harry và Tom, y dám chắc vật này đối với hai người bọn họ có ý nghĩa rất quan trọng.

Nếu đã như vậy, y có thể lợi dụng vật này để kiếm chút lợi.
"Vật này là do một người bạn đưa cho tôi." Kinh hoảng ban đầu qua đi, James Lee khôi phục bản chất giảo hoạt của mình, "Nếu như ngài Riddle thích, tôi có thể tặng cho ngài."
"Tặng cho ta?" Tom nhướn mày, liếc James Lee, không đếm xỉa nói, "Không phải là ta thích thú gì bình hoa này, chỉ là từng nghe lão già Dumbledore nói, ngài Grindelwald trước kia có tặng lão một bình hoa giống thế này, có điều bình hoa đó đã bị người khác đánh cắp."
Nói xong lời cuối, ánh mắt Tom dần hiện vẻ hoài nghi.

Mà Harry bên cạnh lập tức hiểu ra được ý định của hắn, cũng nhẹ gật đầu, khuôn mặt hiện vẻ ngạc nhiên, "Đúng vậy, bình hoa này giống hệt với miêu tả của giáo sư Dumbledore.

Nếu như không phải đã hiểu tính cách của James Lee cậu, mình thật sự cũng hoài nghi...!A, xin lỗi nhé, nhưng cậu có biết lai lịch của bình hoa này không?"
"Hai người..." James Lee hoài nghi nhìn hai người trước mặt, cuối cùng đành hạ khóe môi, "Được rồi, may mà tôi biết được lai lịch của bình hoa này, ừm, là một người bạn của ta tìm được nó.

Chuyện này xảy ra từ mười ba, mười bốn năm trước rồi.

Khi ấy tôi và người bạn kia của mình đi ngao du khắp các nước, học hỏi pháp thuật đặc sắc của mỗi vùng.

Lúc đi tham quan những xác ướp tuyệt đẹp ở Ai Cập, hai chúng tôi gặp một pháp sư kỳ quái tuổi khoảng trung niên, những lý giải về sinh mệnh và huyết thống của ông ta khiến hai chúng tôi rất giật mình.

Mà người đàn ông kia khi ấy dường như đang rất chán nản, cho nên tôi và bạn mình có mời ông ấy ăn, thậm chí còn mời ông ấy ở cùng, đều là vì muốn nghe những lý giải của ông ấy về pháp thuật."
"Sau đó thì sao?" Harry liếc mắt nhìn Tom, rồi hỏi James Lee.

"Sau đó ấy hả? Khi chúng tôi sắp rời khỏi thành phố đó, ông ta đưa cho chúng tôi hai bình hoa giống nhau như đúc, cái vừa rồi hai người xem là của bạn tôi."
"Hai?" Tom kinh ngạc, cười rộ lên, "Có lẽ chúng ta nhận nhầm rồi, bình hoa đó chỉ có một mà thôi."
"Là hai, chỉ có điều bình hoa của tôi đã bị mất từ mấy năm trước, trước khi tôi trở về." James Lee lén quan sát Tom, thấy thật sự là không thể nhận ra được điều gì từ khuôn mặt của hắn mới thở dài một tiếng, "Theo như lời người bạn kia của tôi nói, bình hoa này đã từng cứu mạng cậu ấy lúc còn ở sa mạc, bên trong có nước không bao giờ hết.

Quan trọng nhất là, tôi không tìm ra được bất cứ dấu vết pháp thuật nào ở bình hoa này, cộng thêm kết luận bình hoa này đã có từ gần một ngàn năm trước cho nên mới coi nó là vật báu của tiệm."
"Có nước không bao giờ hết?" Tom nhíu mày, "Vậy ta cũng muốn nhìn lại xem.

Nói thật, bình hoa mà Dumbledore miêu tả hình như không có điểm gì kỳ lạ, nhưng nếu bình hoa này đã giống với bình hoa của Dumbledore, chi bằng cứ mang về để lão xem sao?"
"Cũng được, em nhớ ra sắp đến kỷ niệm ngày kết hôn của giáo sư Dumbledore và Grindelwald rồi, nếu như tặng bọn họ một chiếc bình hoa có ý nghĩa như vậy vào ngày kỷ niệm, cả hai chắc sẽ rất thích." Harry phối hợp gật đầu.
Mặc dù hai người không dám chắc chắn bình hoa này chính là bình hoa trước kia Dumbledore dùng để chế tác Trường Sinh Linh Giá, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng này.

Tom và Harry nhất trí cho rằng nên mua lại bình hoa này, đem đến cho Dumbledore xem là tốt nhất.
James Lee nghe được lời này của Tom, lông mày hơi nhíu lại, chần chờ một lát mới mở miệng: "Tôi cần đi hỏi người bạn kia trước đã.

Bình hoa này là người kia đưa cho tôi, tôi xem nó như vật báu của tiệm không chỉ bởi vì nó quý hiếm mà còn là vì không muốn bán nó đi."
"Được rồi." Tom nhún vai, "Cậu có thể hỏi, tốt nhất là y đồng ý bán, nếu không thì hãy nói cho chúng ta biết, ta và Harry còn chuẩn bị món quà khác tặng lão Dumbledore." Nói xong hắn kéo Harry đứng dậy, "Ngại quá, chúng ta còn chuyện khác, không quấy rầy nữa."
*
Từ ngày đó rời Hẻm Xéo đến cuối tháng sáu, Tom và Harry không hề nhận được hồi âm của James Lee, nhưng lại nhận được một bức thư thần bí.
Chỉ có điều bức thư đó chỉ có mình Tom nhận được, Harry không hề hay biết.
Là thư Nicole gửi, trong đó có nhắc đến nếu như Tom không trở thành giáo sư của Mary thì chỉ cần khiến những Tử Thần Thực Tử khác chứng kiến thời khắc cô ả và Mary trở thành Tử Thần Thực Tử là được.
Nhìn thấy yêu cầu này, Tom không nhịn được mà cười lạnh, sau đó mới cầm bút lông trên bàn làm việc viết hồi âm cho Nicole, sau đó gọi Rorein tới.
"Chủ nhân!" Con gia tinh Rorein phụ trách chăm sóc và giám sát đám người kia tập tức xuất hiện trong văn phòng của Tom.
"Đám người kia có gì bất thường không?"

"Mấy ngày nay ngài Thomas lại gây chuyện với Nicole, còn tìm được mấy người canh giữ Mary, không cho bọn họ gặp mặt.

Đồ ăn đều là chúng tôi đưa vào." Rorein nhỏ giọng trả lời: "Còn nữa, mấy ngày gần đây ngài Thomas hình như đang âm thầm liên hệ với không ít người, còn cùng một vài Pháp sư đóng cửa trong phòng, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.

Con gia Kreacher nhà Black phái tới nghe lén được bọn họ thảo luận nên tới Pháp hay là Ai Cập."
"Nước Pháp hay Ai Cập?" Tom nhíu mày, "Bọn chúng có nói sẽ liên lạc với ai hoặc lúc nào hành động, rời nước Anh thế nào không?"
"Dùng Khóa Cảng do bọn họ tự chế tác, còn về người liên lạc, Kreacher nói nó nghe được cái tên Douglas."
"Douglas!" Tom đột nhiên đứng bật dậy, đi tới đi lui hai bước mới dừng lại, viết thêm vào bức thư hồi âm cho Nicole hai câu rồi đưa cho Rorein.
"Đưa cái này cho Nicole, sau đó mi nghe theo sắp xếp của ả."
*
Cuối tháng sáu, trong một buổi tụ họp của Tử Thần Thực Tử, Tom tự mình dẫn tiến Nicole cùng sáu, bảy Pháp sư nước Đức nhập cứ tới, thông báo bọn họ đã thông qua sát hạch mà trở thành Tử Thần Thực Tử.
Sau khi hoàn thành tất thảy, phần lớn Tử Thần Thực Tử đều rời đi, chỉ còn mỗi Alphard và Mulciber ở lại cùng Tom, mà trong phòng khách, ngồi đối diện Tom chính là Nicole và Mary.
"Tom, tôi và Mary không thể ở lại nơi này quá lâu." Nicole bất an nhúc nhích thân thể, ngón tay chạm vào Mary bên cạnh.
Tom chú ý tới động tác nhỏ này của cô ả, trong lòng càng thêm khẳng định, con nhóc Mary nhìn như chỉ có sáu, bảy buổi này mới là người làm chủ.
Một con nhóc mới bảy tuổi, mới chỉ lớn cỡ Severus, James, Sirius.
Tom nhớ lại, cảm thấy lúc hắn bảy tuổi cũng tuyệt đối không có được sự quyết đoán và thực lực như con nhóc trước mặt này.
"Nếu như Mary nguyện ý, ta có thể cho cháu Lương Y và độc dược tốt nhất." Tom dò xét nói: "Như vậy bốn năm sau, cháu cũng có thể tới Hogwarts học."
"Cháu..." Mary mở miệng, đôi mắt vô thần nhìn thẳng về phía Tom, "Ngài Riddle, mắt của cháu ngay ở nơi đó cũng không thể chữa trị được, Luân Đôn nước Anh e là chưa có được Pháp sư tài giỏi hơn."
"Cũng chưa chắc." Tom hờ hững cười, "Nói vậy là Mary không phản đối chuyện tới Hogwarts học?"
"Cháu cũng muốn biết những đứa trẻ như mình đang làm gì, cháu không muốn trở thành một người ngoại tộc!"
Lời của Mary khiến Tom có chút bất ngờ, nhìn vào mắt con nhóc, hắn càng có cảm giác giống mình trước kia.


Sau một lát, hắn mới có phản ứng, hiểu ra bản thân bị Mary dẫn đi.
Nó mới chỉ là một con nhóc bảy tuổi!
Tom cũng không dám xem thường Mary nữa, "Nếu như cháu muốn chơi cùng những đứa trẻ bằng tuổi cũng không phải là không được.

Con đỡ đầu của ta là Lucius Malfoy, còn cả con đỡ đầu của Harry và Severus Snape, cùng với bạn của thằng bé, James Potter, Sirius Black mấy ngày nữa sẽ tới thung lũng Godric, cháu có muốn tới đó chơi không?"
"Nếu như đến lúc đó ngài đã giải quyết xong chuyện của Thomas." Mary nói xong vươn tay sờ bàn, rồi đứng lên, "Còn một chuyện nữa, gần đây có thêm mấy người giám sát chúng tôi, không phải người ngài phái tới."
Ra dấu Mulciber tiễn Mary và Nicole rời đi, lúc này Tom mới xoay người nhìn Alphard.
"Hành động của James Lee gần đây thế nào?"
Mặc dù Tom chỉ hỏi một câu đơn giản, nhưng Alphard lập tức hiểu được ý hắn, cúi đầu cẩn thận suy ngẫm rồi mới trả lời: "Có từng gặp mặt một vài người từ nước Đức tới, nhưng bởi vì cửa tiệm của y mới khai trương, hàng ngày đều tiếp xúc với rất nhiều người, cho nên chúng thuộc hạ không cách nào ghi từng người lại được."
Tom trầm tư một lát rồi gật đầu, "Ta hiểu được.Người nước Đức phái tới để thám thính chắc hẳn chính là James Lee.

Nhưng không sao, trong thời gian này ta đã thu thập đủ thông tin từ Thomas rồi.

Về phần gã và đám tay chân đi theo gã, coi như là quà gặp mặt ta tặng cho Douglas."
"Douglas..." Alphard ngập ngừng hỏi lại, thấy Tom không hề có ý định trả lời liền biết điều mà chuyển chủ đề, "Về phần cái bình hoa kia, thuộc hạ cũng đã mời người tới đó nhìn xem.

Nói thật, James Lee vô cùng để tâm đến bình hoa đó, nếu không phải là người có thân phận, địa vị đặc biệt, y tuyệt đối không mang vật báu của tiệm đó ra khoe khoang." Nói đến đây, cậu lấy từ trong túi áo chùng ra một tấm giấy da dê, "Đây là danh sách những người y gặp, còn có hình vẽ lại chiếc bình hoa kia."
Tom nhận tấm da dê, cúi đầu nhìn, cảm thấy về mặt tổng thể không khác so với ngày đó hắn nhìn thấy, liền cất đi, nhỏ giọng dặn dò Alphard tiếp tục giám sát James Lee, rồi đứng dậy rời đi.
*
Tháng Bảy, nghỉ hè, khi Lucius được ba đỡ đầu của mình mời tới nhà Riddle ở thung lũng Godric mới tình là lần đầu tiên được gặp mặt bạn đời trong truyền thuyết của hắn – Harry Potter và ba đứa nhỏ nghịch ngợm như quỷ.
"Buổi sáng tốt lành, chú Harry." Lucius ngáp dài lên tiếng chào hỏi Harry đang đứng ở hành lang đối diện.

Đêm qua cậu bị ba đứa, à không, nói đúng hơn là ba đứa nhóc nhà Riddle cuốn lấy đến rạng sáng mới được đi ngủ.

Phải biết là ngủ không đủ là kẻ địch của nhan sắc đó.
"Buổi sáng tốt lành, Lucius." Harry cười híp mắt nhìn Lucius, lại khiến Lucius còn chưa đến sinh nhật mười ba tuổi bất giác dựng hết cả tóc gáy.


Hình như cậu không có làm gì đắc tội với bạn đời của ba đỡ đầu mà?
May mắn, vừa lúc đó Severus cũng ngáp dài đi ra.
"Buổi sáng tốt lành, anh Malfoy.

Hai tên ngu xuẩn kia vẫn chưa rời giường sao?"
"Chưa." Lucius yếu ớt trả lời, hai chữ ngu xuẩn dù thế nào cũng không thể dùng để nói về người thừa kế gia tộc Black và gia tộc Potter được, tên nhóc con Snape này không biết có xuất thân thế nào mà dám nói như vậy...
"A..." Severus quay người, đi về phía phòng của James và Sirius, "Chú Harry, con đi gọi hai tên kia dậy."
"Ừ." Harry phất phất tay, nói thêm một câu, "Sau khi dùng nước chảy như suối thì nhớ dùng bùa Đóng băng."
Nước chảy như suối? Bùa Đóng băng?
Đôi mắt màu xám nhạt của Lucius trừng lớn, sau đó nghe thấy câu trả lời của Severus mà suýt chút nữa sặc nước bọt của mình.
"Vâng, hôm nay con định sử dụng bùa biến hình mới, xem có thể biến đồ ngủ của họ thành dây thừng hay không, đương nhiên tốt nhất là biến được thành rắn..."
Ơ...
Lucius bắt đầu cảm thấy phải trong thời gian cậu học ở Hogwarts thì xảy ra chuyện lớn gì hay không.

Sao một thằng nhóc mới tý tuổi đã dám làm chuyện như vậy với gia tộc Thuần huyết cao quý?
Cậu e dè nhìn Harry đang đứng trên hành lang mỉm cười, sau đó gần như dán sát người lên vách tường mà lần tới phòng vệ sinh để đánh răng rửa mặt.

Đến khi cậu đang đánh răng, trên lầu hai đột ngột vang lên tiếng thét chói tai, tiếng thét này khiến Lucius không chút chuẩn bị hoảng sợ đến thở gấp, sặc luôn cả bọt kem đánh răng.
"Khụ...khụ khụ..." Trong khi Lucius còn đang ho dữ dội, hai thằng nhóc bị quần áo siết chặt người, đi chân đất chạy ùa vào nhà vệ sinh, vọt qua Lucius đang há hốc mồm sững sờ ở đó, trốn sau lưng cậu nói lớn ra ngoài: "Severus, còn lâu tụi này mới sợ bồ, tụi này chỉ tạm thời tránh đi để tính kế thôi! Có bản lĩnh thì bồ đối phó với anh Lucius đây này, tối qua ba tụi này trò chuyện, thực hành pháp thuật cả đêm đó, mình dám chắc bồ tuyệt đối không phải đối thủ của anh ấy đâu."
Sau đó, Lucius nhìn thấy Severus Snape đen mặt, tay cầm một cây đũa phép đứng trước cửa nhà vệ sinh, mà cây đũa kia đang chỉ thẳng vào anh.
Liên quan gì tới cậu chứ?
Lucius nhìn đám nhãi còn chưa vào Hogwarts đã nghịch đũa phép, trong lòng cảm thấy mình oan uổng vô cùng.

Mặc dù bình thường cậu là người thích đẹp, tính cách có hơi xấu một chút, hơi kiêu căng một chút...!Ai bảo cậu hoàn toàn được di truyền nhan sắc và chiều cao hoàn mỹ của gia tộc Malfoy, còn có ba đỡ đầu là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cơ chứ?
Nhưng mà, chuyện này cũng không phải lý do trong lúc cậu không được sử dụng đũa phép bên ngoài trường học, lại bị con đỡ đầu của bạn đời của ba đỡ đầu của mình chỉ thẳng đũa phép vào mặt chứ?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi