[HP/TOMHAR] TRƯỜNG SINH LINH GIÁ


Buổi sáng hỗn loạn cuối cùng dưới sự áp chế của Tom và Harry mà thu nhỏ đến phạm vi nhất định.

Chỉ là đến lúc ăn sáng, mái tóc bạch kim của Lucius vẫn còn rối loạn, dù đã buộc lại nhưng phần đuôi tóc vẫn xòe ra như một đóa hoa.
Có điều, nhìn James và Sirius ngồi đối diện đang cười hí hửng và Severus nghiêm trang bên cạnh, cậu không nói được gì cả.
Một học trò năm thứ hai Hogwarts mà ngay cả đến ba thằng nhóc còn chưa đi học cũng không đánh lại được, nói ra lời oán giận e là ba đỡ đầu sẽ xem thường.
Tom là thần tượng của Lucius từ nhỏ, nếu như hành vi của cậu làm ba đỡ đầu không vui...
Lucius lén liếc nhìn Tom, thấy hắn đang nói chuyện với Harry, vẻ mặt hình như không có gì là không hài lòng cả, lúc này mới thầm thở ra một hơi.
"Lucius đang lén nhìn anh đấy." Harry cười híp mắt nhỏ giọng nói.
Tom đang nói chuyện với anh về việc lát nữa sẽ tới gặp Dumbledore và Grindelwald nghe vậy hơi bất ngờ, sau đó tùy ý trả lời: "Có thể là sợ buổi sáng bốn đứa ầm ĩ như vậy khiến ta tức giận."
Uống một ngụm sữa tươi – Harry kiên quyết nhà có trẻ nhỏ thì bữa sáng nhất định phải uống sữa tươi, Tom nói tiếp: "Đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là cẩn trọng quá mức."
"Có lẽ là anh tạo ra cho cậu ta cảm thấy áp lực?" Harry vô tội nháy mắt, rồi quay sang nhìn Lucius, nở nụ cười không có ý tốt.

Với tuổi của anh bây giờ, nếu như gây khó dễ với Lucius chỉ mới mười ba tuổi thật sự là quá mất mặt, hạ thấp mình ngang Lucius.

Cho nên anh chỉ đôi lúc bày ra dáng vẻ dọa dẫm tên này thôi, còn lại để đám James.
Quả nhiên, Lucius nhận được nụ cười của Harry thì lập tức cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt, ngoan ngoãn ăn, có thể nói là dùng phong thái tiêu chuẩn nhất của Quý tộc mà ăn.
Đợi đến khi Tom và Harry nhờ cậu trông coi ba thằng nhóc nghịch ngợm kia rồi rời khỏi nhà, Lucius mới thở phào một hơi.

Kết quả, cậu vừa quay người lại đã thấy hai thằng nhóc cười xấu xa nhìn mình, mà thằng nhóc còn lại thì vô cảm im lặng đứng một bên.

Có điều, nhìn dáng vẻ của nó, cậu tuyệt đối không tin Severus Snape là một đứa trẻ vô hại.
Cậu lại bắt đầu cảm thấy cả đầu đều đau.

"Để Lucius trông chừng ba đứa nhỏ có chút..." Ra khỏi nhà, Tom quay sang nhìn Harry, "Nói thật, ngay từ đầu em đã không thích Lucius." Nhớ lại hành động của Harry trong lễ rửa tội của Lucius trước đây, Tom không nhịn được mà bật cười, "Rốt cuộc thằng bé đã gây tội gì với em?"
"Ông ta..." Harry ngửa đầu nhìn trời, một lúc sau mới quay lại nhìn Tom: "...!ngoại trừ là một Tử Thần Thực Tử, hình như cũng không gây tội gì với em."
Không gây tội gì mà em đối xử với Lucius như vậy?
Tom kinh ngạc nhìn Harry, sau khi nhận được nụ cười ngượng ngùng của anh mới không nói gì mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Harry, điểm này của em cực giống Slytherin."
Lòng trả thù đặc biệt mạnh!
Harry kháng nghị mà véo lòng bàn tay của Tom.

Lúc này hai người mới cười hì hì suy đoán rốt cuộc ai sẽ chiến thắng trong cuộc hỗn chiến giữa Lucius với ba đứa nhỏ, vừa đi đến nhà Dumbledore.
Như những lần thăm hỏi trước, sau khi ăn món bánh ngọt Dumbledore tự làm, uống trà xong mấy người mới nói chuyện chính.
Có điều, khi Tom đưa bản vẽ bình hoa kia ra, Dumbledore đã không còn tâm trạng giới thiệu mấy món bánh và kẹo mà ông mới nghiên cứu ra cách làm nữa.

Thậm chí ngay cả câu nói một ngày nào đó thầy sẽ đánh bại cả Công Tước Mật của Harry ông cũng không nghe lọt.
"Đúng rồi, chắc chắn là bình hoa này." Tay Dumbledore khẽ run, rất lâu sau mới buông tấm giấy da dê, "Vật này ở trong tiệm đồ cổ của James Lee?"
"Đúng vậy." Tom gật đầu, không nhanh không chậm uống nước chanh, "Chỉ có điều, y nói cái bình này có nước mãi không cạn, còn từng cứu mạng bạn y lúc bị lạc ở sa mạc."
Phải biết rằng, dù là có dùng pháp thuật để tạo ra những cũng cần phải có những điều kiện nhất đinh, đó là trong phạm vi nhất định chung quanh phải có một lượng lớn nước.

Một Pháp sư tuyệt đối không thể ở giữa sa mạc mà biến ra nước được, bởi vì nơi đó vốn không có nước.

Thế nhưng cái bình hoa kia lại có thể tạo ra nước, chuyện này thật sự khác biệt với lý thuyết pháp thuật thông thường.
"Vậy đó không phải..." Dumbledore chần chừ, "...!là bình hoa của ta.

Tuy nó nhìn có vẻ đã có từ rất lâu đời nhưng chắc chắn chỉ là một bình hoa bình thường.


Ta dám khẳng định, nó không tồn tại bất cứ pháp thuật gì."
"Không có bất kỳ pháp thuật gì?" Tom và Harry đồng thời nhíu mày, nghĩ tới chuyện James Lee kể bình hoa của y đã bị trộm lúc ở Đức, Tom ra dấu Harry nói.
"Lee từng nói cậu ta cũng có một bình hoa giống thế này, nhưng mấy năm trước lúc ở Đức đã bị trộm mất."
"Ta nghi ngờ Pháp sư sắp chết đưa hai cái bình hoa cho cậu ta và bạn mình chính là Trường Sinh Linh Giá của ta.

Căn cứ mốc thời gian mà Lee nói, trùng với thời gian Tom giết chết Cronos Kent.

Y cảm thấy nguy cơ, cho nên trong lúc còn chưa bị hủy diệt lập tức nghĩ tới việc di dời Trường Sinh Linh Giá có thể khiến bản thân bị chết đi vĩnh viễn.

Mà cách hiệu quả nhất chính là ngay cả chính y cũng không biết Trường Sinh Linh Giá đó ở đâu." Dumbledore nghiêm túc phân tích hành vi của mình, "Mấy năm trước, tĩnh dưỡng đã đủ, cộng thêm sức mạnh khôi phục, thậm chí là tăng lên, y cảm thấy bản thân đã an toàn.

Đúng lúc James Lee đang ở nước Đức, có thể y đã tìm tới cậu ta, thu hồi Trường Sinh Linh Giá, đổi lại cho cậu ta cái giả."
"Rất chính xác." Tom giả cười, "Vậy bây giờ chỉ còn lại một vấn đề, chúng ta đi đâu để Cronos Kent, hay nói đúng hơn là Trường Sinh Linh Giá của ông đây, Dumbledore?"
Dumbledore cười khổ, "Ta cũng không biết, Tom." Ông lắc đầu, hòm râu dài lắc lư theo.
Grindelwald ngồi bên cạnh không nói gì lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Thật ra còn một việc ta nghĩ mãi không hiểu."
"Việc gì?" Ba người còn lại đồng loạt quay đầu nhìn Grindelwald.
Ông thong thả nói tiếp: "Tom, tại sao ngày đó cậu lại đồng ý gia nhập căn cứ bí mật kia?"
"Chuyện đó..." Tom sửng sốt, "Không phải lúc đó tôi đã gửi thư cho hai người rồi sao?"
"Thư?" Grindelwald và Dumbledore đều kinh ngạc, "Nhưng mà năm đó chúng ta không nhận được bất cứ lá thư nào hết!"

Bầu không khí trong phòng khách như bị đông cứng.

Tom hồi tưởng lại chuyện năm đó, tức giận nhắm mắt rồi mở ra: "Chết tiệt, khi ấy tôi đề tên người nhận là Dumbledore!" Hắn vỗ mạnh bàn một cái, lập tức đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, "Lúc ấy Trường Sinh Linh Giá kia đang ở ngay bên cạnh tôi.

Trường Sinh Linh Giá kia vẫn luôn ở bên cạnh tôi..." Tom hít một hơi thật sâu, "Tôi còn coi thường nó.

Douglas dụ tôi vào căn cứ bí mật, sau đó lại đưa tôi đến bên cạnh Kent."
"Ý anh nói, Douglas chính là Kent?" Harry kinh ngạc mở lớn hai mắt, sau đó mới giật mình: "Thuốc Đa dịch!"
"Ta không biết rốt cuộc lão ta dùng cách gì, nhưng ta có thể chắc chắn rằng từ khi ta vào căn cứ bí mật, mỗi một hành động của ta đều ở trong tầm mắt của y rồi." Tom cười cay đắng, "Uổng ta tự cho mình là thông minh tuyệt đỉnh, lại không ngờ...!Sợ rằng lúc trước Thomas có thể giam giữ ta cũng có một phần công lao của lão."
"Tom..." Harry nhẹ nhàng nắm lấy tay Tom, nhỏ giọng nói: "Những chuyện đó đều đã qua rồi."
"Ta đã thắc mắc tại sao lúc trước cậu lại khinh địch như vậy..." Grindelwald lắc đầu, "Nhưng như Harry nói, hết thảy đều đã qua rồi.

Mặc kệ mục đích trước kia của y là gì, bây giờ đều đã thực hiện được..." Nói đến đây, ông quay đầu nhìn Harry, "Mà nếu như y không thành công thì cũng đã sớm thất bại rồi."
"Cũng may." Tom khẽ động khóe môi, "Ít nhất bây giờ chúng ta cũng có thể tìm ra y rồi!"
Douglas? Thuộc hạ của hắn mới truyền tin rằng Thomas đang liên hệ với y? Có lẽ, chỉ cần hắn động tay động chân một chút là có thể lợi dụng Thomas dẫn tới chỗ Douglas ẩn thân.
Chỉ là, lần này bọn hắn không chỉ đối phó với Douglas, mà còn phải tìm ra Trường Sinh Linh Giá mà Douglas giấu đi.
Chỉ cần hủy được Trường Sinh Linh Giá đó, bất kể là Douglas hay Kent cũng đều sẽ theo lẽ tự nhiên mà biến mất.
*
Từ sau khi rời khỏi nhà Dumbledore, Tom lập tức bận rộn.

Lucius vốn mang hy vọng xa vời trong thời gian ở nhà ba đỡ đầu có thể được hướng dẫn thêm về pháp thuật, bây giờ lại hoàn toàn trở thành bảo mẫu của ba thằng quỷ nhỏ.
Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của cá nhân cậu.

Mà với James, Sirius, hay cả Severus, cậu chỉ là một món đồ chơi mới, kiêm đối tượng thử nghiệm pháp thuật.

Ai bảo bởi vì Lucius chưa trưởng thành nên không thể sử dụng pháp thuật bên ngoài trường học, cho nên khi đến nhà ba đỡ đầu là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật, cậu cũng không mang đũa phép theo.

Chỉ có điều, sau khi tới nơi này, hình tượng công tư phân minh của Tom trong lòng Lucius hoàn toàn sụp đổ rồi.
Nhìn mà xem! Một thằng nhóc bảy tuổi mà đã có một cây đũa phép, chỉ bởi vì nó là con đỡ đầu của Harry!
Lucius hoàn toàn không hay biết ba đỡ đầu của cậu, thần tượng trong lòng cậu, thời học sinh còn lách luật của Bộ Pháp Thuật, thậm chí cây đũa phép mà Severus đang sử dụng bây giờ chính là chứng cứ vi phạm.
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Lucius ngẩng đầu thấy Harry đang nhìn mình bằng ánh mắt hết sức kỳ lạ, khóe môi lập tức nở nụ cười giả đúng tiêu chuẩn của một Malfoy.
"Harry, chào buổi trưa."
"Chào buổi chiều.

Lucius, chiều nay ta dẫn Severus đến Hẻm Xéo mua ít đồ, cháu có muốn đi cùng không?" Nụ cười trên mặt Harry luôn tạo cho Lucius cảm giác không có ý tốt, nhưng quan trọng nhất không phải điểm này, mà là...
"James và Sirius có đi cùng không ạ?"
Harry bật cười trước phản ứng của Lucius, gật đầu, "Đương nhiên, hai đứa nó cũng muốn mua ít đồ.

Sirius còn nói muốn mua quà sinh nhật cho em trai Regulus."
"Vậy cháu không đi." Lucius cười nói: "Chàu còn chưa làm xong bài tập hè, cháu ở nhà làm."
"Cũng được." Harry gật đầu, gọi Severus ở trên tầng hai xuống rồi đi ra cửa.
Sau khi đóng cửa lại, Lucius thở phào một hơi, thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại rồi!
"Chú Harry, tại sao anh Lucius không đi cùng chúng ta ạ?" James ngửa mặt lên, hồn nhiên nhìn Harry, "Chúng con thích anh ấy lắm!" Vì để làm tăng thêm sức thuyết phục, cậu bé còn tặng kèm một cái gật đầu thật mạnh.
Sirius bên cạnh mắt cũng như sáng lên, "Đúng đấy ạ.

Chúng con đều rất thích anh Lucius."
"Chú biết các con đều rất thích cậu ấy, hành động của các con trong mấy ngày nay đã chứng minh cả rồi." Harry nhếch môi giả cười hiền từ, "Nhưng dù sao Lucius cũng là học trò Hogwarts, nếu như cậu ấy không làm xong bài tập hè sẽ bị giáo sư trừ điểm."
"Làm bài tập?" James và Sirius liếc nhau một cái, đồng thời lắc đầu.
Severus lạnh lùng nhìn hai tên kia, thật là không biết tiết chế, họ đã bắt nạt Lucius đến độ người ta phải lấy cớ làm bài tập để trốn tránh rồi mà vẫn không biết điểm dừng.

Chả lẽ họ lại muốn làm chú Tom nổi giận sao? Dù sao anh ta cũng là con đỡ đầu của chú Tom đó..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi