HUNTER CHI DỊ SẮC SONG ĐỒNG

Trở về khách sạn chùm chăn ngủ say sưa, khi tỉnh lại, Shina phát hiện mặt trời đã lên đến mông.

Nàng vệ sinh cá nhân xong xuôi, che miệng ngáp một cái, uể oải nói:

"Chào mọi người."

Cả đám đang ngồi ở phòng khách, thấy nàng đến cũng chào một tiếng.

"Có gì ăn không?"

"Có." Feitan gật đầu, chỉ lên bàn: "Ăn đi."

Shina cũng không khách khí, nàng chen vào chỗ của hắn, bắt đầu bữa sáng nhưng thực chất là bữa trưa của mình.

"Ôi, đúng rồi." Sực nhớ ra chuyện của Uvogin, nàng giật mình: "Uvogin—-"

"Có cách khiến hắn sống lại sao?" Nobunaga vội vàng hỏi.

"Một bữa ăn sáng." Người nào đó đắc ý.

"May quá, ngươi đã ăn xong rồi." Nobunaga thở phào nhẹ nhõm.

Shina: "..."

"Ha ha ha!" Shalnark ôm bụng cười lớn.

"Feitan...." Shina hai mắt rưng rưng nhìn qua Feitan bên cạnh. Mà Feitan...cũng không phụ sự kì vọng của nàng, bạo đi.

"Shalnark!"

"Khụ khụ, được rồi." Kuroro che miệng cười: "Yên tĩnh chút. Hiện tại cần phải bàn bạc việc chuẩn bị hồi sinh Uvogin..."

"Ôi?" Shina ngây ngẩn.

"Sao vậy?" Bắt gặp nàng có vẻ ngạc nhiên, cả đám lại bắt đầu khẩn trương.

"Sẽ không rất khó khăn chứ?" Pakun có chút lo lắng.

"Hẳn là...không đi?" Machi cũng không xác định.

"Hắc, không phải." Nàng lắc đầu cười cười, sau đó vươn tay vén tóc mái lên: "Hm...nhìn thấy chứ?"

Con nhện nhìn hai con mắt dị sắc của nàng, kinh ngạc:

"Chuyện này..!"

"Ừ. Đây là Rinnegan. Lúc ...ăn trái tim của Itama, ta đã có nó. Còn đây." Nàng chỉ con mắt còn lại của mình, chuyển hoá nó thành con mắt đỏ như máu: "Đây là Sharingan. Mangekyo Sharingan."

Kuroro giật mình: "Chẳng lẽ nói..."

"Đúng rồi." Nàng cười tủm tỉm: "Dùng Rinnegan để hồi sinh hắn."

Mọi người mang theo tâm tình vi diệu ngửa đầu lên nhìn...trần nhà.

Được rồi, là nhìn chùm sáng trên trần nhà.

Sau một lúc, bọn họ thấy trong chùm sáng kia dần dần xuất hiện một bóng người.

"Ôi?" Shizuku không rõ trạng huống: "Uvogin trên trần nhà?"

Thanh âm của Shizuku làm cho mọi người tỉnh táo lại. Trước hết phản ứng là Nobunaga, hắn vui vẻ ngẩng đầu nói: "Uvogin!!"

"Nobunaga?" Uvogin từ phía trên rơi xuống, vò đầu không hiểu: "Ta không phải đã chết rồi sao? Còn có...Ôi? Orihime nha đầu?!"

Shina ngẩng đầu nhìn hắn:

"Hi, Uvogin. Chào mừng ngươi trở về nhà."

"...."Uvogin im lặng vài giây, sau đó lập tức vỗ ngực rống to: "Chúng ta đi uống rượu đi!!!"

"Được!!" Nobunaga trực tiếp đáp ứng.

Pakun ở một bên nhìn tình cảnh này, không khỏi hạnh phúc cười.

Thật sự là...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi