HUNTER CHI DỊ SẮC SONG ĐỒNG

Ngày hôm sau, Shina nhận được một cuộc điện thoại từ Ging.

"Ngáp...Gì vậy, Ging?"

[Này này Shina, không phải ngươi đang ngủ đấy chứ?!]

"Không sai."

[Ngươi... Được rồi! Ngươi mau tỉnh ngủ rồi đến chỗ ta đi! Di tích nơi này rất đặc biệt!]

Vừa nghe lời này, Shina lập tức tỉnh táo.

"Hanh! Lời này nghe mới chân thành làm sao!"

[Có...có chuyện gì?]

"Còn có chuyện gì?" Shina âm dương quái khí nói: "Ngươi còn nợ ta rất nhiều tiền nhưng chưa trả đâu."

Ở đầu dây bên kia, Ging cười gượng:

[Shi, Shina.. Chúng ta không phải là bạn tốt sao?]

"Hanh! Định lừa tiền lão nương, nằm mơ!"

[Anh anh anh di tích nơi này thực sự đặc biệt..] Ging lệ rơi đầy mặt, ý đồ đánh lạc hướng sự chú ý của nàng: [Nơi này có cái đồ án giống hệt lần trước—]

Không đợi hắn nói hết, người nào đó lập tức không nói hai lời kết ấn.

Bởi vậy, Feitan đem đồ ăn vào lập tức liền cứng đờ tại chỗ.

.
.
.

"Ging!! Ở đâu? Cái đồ án đó đâu?!"

Không nghĩ tới Shina lại tới nhanh như vậy, Ging lén lút ném que củi nhỏ trên tay đi, chột dạ chỉ lên tường: "Đây."

Shina theo hướng tay nhìn qua, khi nhìn thấy đồ án siêu siêu vẹo vẹo bé bằng lỗ mũi đặc biệt là mới vẽ xong này, nàng cười ôn nhu.

"Ging..."

Ging bất an.

"Đi chết đi, ngươi!!"

"Chúng ta là bạn tốt mà...Ngao!!!"

Bạn tốt không phải là để dùng như thế, thứ [bíp—] này!

.
.
.

"Như vậy là..." Kuroro xoa cằm, ánh mắt đen tối không rõ: "Orihime đã đi rồi?"

"Đúng vậy!" Feitan nắm chặt tay: "Đi rồi... Lại giống lúc trước sao?"

Shalnark cười hì hì: "Sao có thể. Một lần là đủ rồi."

"Cũng có thể là một lát nữa nàng sẽ trở về." Machi khoanh tay đứng dựa vào tường: "Nàng đã đi ra khỏi quá khứ rồi."

Shina...

Shina, Shine, chết đi sao?

Thực ra, ngươi vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ phải không... Orihime?

Trong lúc không khí đang gượng gạo, cánh cửa phòng bật mở.

Người kia bước vào, đón nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người, không khỏi mị hí mắt:

"Yêu. Mọi người."

"Orihime?" Machi nhíu mày: "Ngươi trở về sớm vậy?"

"Ừ. Ta chỉ đi dạo thôi mà." Orihime nhún vai, cười cười nhìn Feitan: "Ngược lại ngươi, có cần khẩn trương thế không, Tiểu FeiFei?"

"Ta..." Feitan nghẹn.

"A, Uvogin, ngươi thấy thế nào?" Nàng nhìn Uvogin đang ngồi trên ghế sô pha, quan tâm nói: "Thân thể không có vấn đề gì chứ?"

"Không có vấn đề gì." Uvogin gãi đầu.

"Ừ. Vậy là ta yên tâm rồi." Nàng gật đầu, đi lên lầu: "Ta lên tắm rửa một chút, ban nãy giải quyết vài tên rác rưởi, giờ khó chịu quá."

"Chờ chút đã." Kuroro ngăn lại: "Orihime,...À, không có gì."

"Không có gì thì ta đi đây."

"Ừ."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi