HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Hắn gọi Tần quản gia đến, "Ông đổi cho Trang Yến một gian phòng khác đi."

"Tiên sinh muốn đổi cậu ấy sang nơi nào?"

Tần Nhược Thủy nghĩ ngợi, đoạn nói với Tần quản gia: "Tìm căn phòng tốt tốt cho cậu ấy."

Phòng ở trong trang viên nhà họ Tần đều không gọi là kém, tốt hơn nữa, chỉ sợ chính là căn phòng này của tiên sinh.

Dù hai người bọn họ có phụ tử tình thâm đến độ nào, thì lớn đầu như vậy ở chung một phòng cũng không hay lắm.

Tần quản gia do dự, hình như phòng bên cạnh phòng tiên sinh còn để trống, lát nữa ông sẽ cho người đi thu dọn, xem xem có thể để người dọn vào ở được không.

Trang Yến ngồi trong vườn hoa ngẫm nghĩ cuộc đời hoàn toàn không biết, mình sắp phải dọn nhà lần nữa, sáng hôm sau, cậu để bụng rỗng tới bệnh viện, rút ba ống máu làm xét nghiệm.

Hai giờ sau mới có kết quả, trong lúc chờ đợi Trang Yến không có chuyện gì làm, bèn chạy đến chỗ bác sĩ cậu khám hôm qua, cầm tấm phim hỏi bác sĩ: "Bác sĩ nói rốt cuộc là chỗ này tôi có thứ gì? Có đặc ruột không?"

Bác sĩ gật gù, "Chắc là đặc ruột, vật chất bên trong phân bố rất đều, mà thứ này X quang còn không chụp ra được."

Hôm qua Tần Nhược Thủy đã nói với cậu X quang không ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, vậy nên chưa biết chừng X quang thật sự không soi ra được.

Rốt cuộc người cá là thứ chủng loại quái đản gì!

Trang Yến thử mở miệng hỏi bác sĩ: "Liệu có thể nào bên trong đang thai nghén một sinh mạng không?"

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn Trang Yến một cái, Trang Yến loáng thoáng cảm thấy ánh mắt của bác sĩ ý nói mình nên đến khoa tâm thần xem thử.

"Cơ bản là tại có lúc nó còn nhảy lên nữa."

Bác sĩ có chút kinh ngạc, hỏi Trang Yến: "Khi nào?"

"Lúc hơi dùng sức đè xuống."

"Tôi xem xem."

Trang Yến vén áo lên, bác sĩ khẽ ấn mấy lần, nhưng từ đầu đến cuối không hề cảm nhận được sự nhảy lên mà Trang Yến nhắc tới, bèn lắc đầu, "Nào có."

Trang Yến: "..."

Thế này là thế nào? Nhóc con trong bụng cậu còn sợ người lạ à?

Bác sĩ đoán thanh niên trước mặt có lẽ là lo âu quá độ sinh ra ảo giác, vội vàng trấn an: "Đừng lo, hẳn không phải bệnh hiểm nghèo gì."

Đúng vậy, dĩ nhiên không phải bệnh hiểm nghèo, mang thai còn có thể là bệnh hiểm nghèo gì được?

Trang Yến ồ một tiếng đáp lời bác sĩ, đoạn ủ rũ rời khỏi phòng khám, ngồi trên chiếc ghế dài ngoài cửa, bây giờ càng ngày cậu càng cảm thấy có khi mình mang thai thật, tối qua cậu còn làm một giấc mộng cực kỳ ảo ma, trong mộng có một con cá nhỏ chui ra từ bụng cậu, cậu sợ đến độ kêu la ầm ĩ, thế nhưng không hề bị sợ tỉnh thoát khỏi giấc mơ, cậu dọn phân dọn nước tiểu nuôi lớn cá con, kết quả đến một ngày đi dạo siêu thị, cá con của mình bị kẻ bán cá thọt đi mất.

Cậu chạy đến đồn cảnh sát, hỏi chú cảnh sát có thấy con trai mình hay không, cảnh sát hỏi cậu con trai trông thế nào, Trang Yến nói đó là một mỹ nhân ngư, sau đấy giơ hình phim điện ảnh <mỹ nhân ngư> ra trước mắt đối phương.

Đây rõ ràng là chuyện cười, nhưng cậu trong mơ hoảng hốt đến độ gần phát khóc, giống như kiến trên chảo nóng, di chuyển tán loạn, rồi không có cách nào, cậu chỉ có thể đến nhà họ Tần cầu cứu Tần tiên sinh, kết quả Tần tiên sinh nói với cậu, chỉ cần cậu cũng sinh con cho hắn, hắn sẽ giúp Trang Yến tìm cá con trở về.

Trang Yến tỉnh lại xong cả người đều xộc xệch, trong mơ cậu và Tần Nhược Thủy hành động tạo trẻ em trong vườn hoa, dưới bể bơi, trên bàn làm việc, nếm thử đủ loại tư thế xấu hổ, cậu vỗ vỗ mặt mình, sao lần nào nằm mơ hành sự với Tần Nhược Thủy cậu cũng là người bên dưới, mình trong mơ cứ thua bè kém bạn mãi vậy à!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu không thể không nghi ngờ trong tiềm thức mình chính là số 0, chẳng trách người cá vừa túm được cậu đã thọc cậu điên đảo.

Trang Yến cosplay người suy tư nửa ngày trong hành lang, đến tận hai tiếng sau, kết quả xét nghiệm hoocmon ra lò, hoocmon estrogen của cậu vượt chỉ tiêu thông thường một chút, các số liệu khác hầu như bình thường.

Bác sĩ nhìn kết quả mà chưa nghĩ được nguyên nhân, nhưng lòng Trang Yến đã nhảy chéo nhảy xiên, nghĩ bụng tiêu rồi, có lẽ mình thật sự sắp trở thành một người mẹ anh hùng vĩ đại.

Bác sĩ thấy vẻ mặt Trang Yến rất chi là nặng nề, vỗ vai Trang Yến an ủi: "Chàng trai, dù tôi không biết hiện giờ cậu gặp phải vấn đề gì, nhưng nền y học ngày nay đã và đang không ngừng phát triển, thật ra đã giải quyết được rất nhiều loại bệnh nan y, bọn tôi sẽ tổ chức hội chẩn, cậu có muốn làm thủ tục nhập viện trước không?"

Y học phát triển cũng không thể khiến đàn ông mang thai được chưa!

Trang Yến lưỡng lự, đoạn lắc đầu, nói với bác sĩ: "Tôi về nhà bàn bạc với người nhà chút đã."

Bác sĩ ừ một tiếng, dặn dò cậu: "Cậu phải nhanh chóng chạy chữa, càng kéo dài càng rủi ro."

Trang Yến đáp lời, sau khi rời khỏi phòng khám, lấy điện thoại tra đàn ông mang thai, không ngờ vẫn tồn tại chuyện này, chỉ là đối phương vốn là người chuyển giới, vẫn còn tử cung bình thường, thế nên cũng không thể coi là đàn ông phổ thông mang thai được.

Cậu sờ sờ bụng, sau khi ra về từ bệnh viện, Trang Yến đến bờ biển, ngồi trên mỏm đá, nhìn biển sâu trước mặt, từng lớp sóng biển trùng điệp xô lên bờ cát, người trước ngã xuống người sau kế tục tấn công.

Trang Yến ngẩng đầu phóng tầm mắt ra xa, trời biển một mày, có tàu thủy trong làn sương mơ hồ lái về hướng bên đây, hải âu cất tiếng kêu, âm thanh dài mà bén.

Cậu gọi về phía biển khơi, hy vọng có thể gặp lại người cá, chỉ có điều người cá vẫn không mảy may xuất hiện.

Đến khi hoàng hôn rủ bóng, giọng Trang Yến đã khàn đặc, thủy triều dâng, xóa nhòa dấu chân du khách trên bờ cát, tựa như chưa từng xảy ra bất cứ điều gì.

Trang Yến thở dài khe khẽ, cảm thấy có lẽ sẽ không tìm được bố đứa trẻ rồi, cậu đặt tay lên bụng, rảnh rỗi sinh nông nổi, nổi hứng nói chuyện với cục trứng trong bụng: "Nếu con thật sự là một quả trứng thì hãy nhảy lên một cái."

Cậu nói xong cũng tự mình bật cười, nhất định là dở hơi rồi, dù có là con của người cá đi chăng nữa, giờ mới được bao lớn chứ, có thể nhận thức được điều gì! Kết quả cậu vừa dứt lời chưa được bao lâu, đã cảm giác dưới da bị húc nhẹ một cái.

Trang Yến: "..."

Nghe hiểu thật luôn? Cậu thử đổi lời khác: "Hai cái?"

Cục trứng cá bên trong lại nhảy hai lần.

"Hay là ba cái?"

...

Trang Yến thử liền đến tận năm cái, sau đấy cậu trầm mặc một thời gian tương đối dài để tiêu hóa sự thật rằng, trong bụng cậu thật sự có trứng người cá.

Đờ mờ đờ mờ đờ mờ! Cậu không chỉ mang thai con của người cá, mà đứa nhóc này còn là một thiên tài tiềm năng, chưa ra đời đã nghe hiểu tiếng người, lại còn biết đếm! Đây mới chính là sinh ra ở vạch đích!

Trang Yến buông tay trên bụng, thở một hơi dài thật dài, thế này thì mình mang thai thật, đứa trẻ trong bụng còn có ý thức, thế thì cậu càng không thể xóa bỏ nhóc đi.

Cứ vậy đi, được đến đâu hay đến đấy, nếu cậu thật sự có thể sinh ra một đứa trẻ, thì điều này còn thành tựu hơn giành được danh hiệu vô địch quyền anh nhiều lần.

Bây giờ Trang Yến chỉ có thể làm trái lương tâm mà an ủi mình như vậy.

Cậu nhảy xuống từ bãi đã, nhảy xong lại nghĩ mình đang mang bầu, trong bụng còn có một đứa trẻ, không thể làm những động tác kịch liệt thế được, cậu xoa xoa bụng, cảm giác trứng cá trong bụng nhúc nhích một chút, như là đang cọ cọ vào tay cậu.

Còn rất đáng yêu nữa.

Trang Yến- người bố vĩ đại bắt xe trở lại thành phố, đây là lần đầu tiên mang thai, lại còn không phải mang thai đứa bé loài người, không biết nhóc con trong bụng có khỏe mạnh hay không.

Hôm qua Tần Nhược Thủy liếc cái đã nhìn ra cậu mang thai, đoán chừng có hiểu biết trên phương diện này, Trang Yến lết đến tầng ba, gõ cửa đi vào thấy Tần Nhược Thủy, hỏi hắn: "Tiên sinh, chuyện là tôi chưa từng mang thai, không biết đứa bé trong bụng nên chăm sóc thế nào?"

Tần Nhược Thủy nhấc mắt nhìn Trang Yến đứng ở cửa một cái, hỏi hắn làm gì? Chẳng lẽ hắn thì từng mang thai chắc?

Trang Yến thấy sắc mặt Tần Nhược Thủy không dễ nhìn, hoàn toàn có thể hiểu được suy nghĩ của tiên sinh hiện giờ, dẫu sao xét đến tất cả những chuyện đã xảy ra, cậu có thể mặt dày một chút mà cho rằng, Tần tiên sinh có chút cảm tình với mình, công bằng mà nói, nếu đổi lại là cậu biết Tần tiên sinh mang thai con người khác, chắc chắn cậu cũng sẽ không dễ chịu.

Hơn nữa dù Tần Nhược Thủy không có một chút cảm tình nào với mình, thì dưới danh nghĩa một nhân viên bình thường, vừa mới đi làm chưa được mấy tháng đã mang thai, cũng chẳng ông chủ nào có thể vui vẻ được.

Nhưng loại chuyện này không thể lường trước, giờ sự đã rồi, cũng chẳng biết làm sao.

Tần Nhược Thủy quan sát Trang Yến, hờ hững hỏi cậu: "Cậu muốn giữ nó?"

Trang Yến gật đầu, trước kia khi không xác định mình mang thai thật hay không cậu còn do dự, bây giờ phát hiện quả trứng trong bụng biết đếm, bảo cậu trực tiếp làm phẫu thuật loại bỏ, cậu vẫn không đành lòng.

Nói thế nào cũng là sinh mạng, không biết lớn lên thế nào, cậu và người cá lai giống sinh ra, trước mắt trong bụng là một quả trứng mà không phải thai nhi bình thường, suy đoán một chút là hiểu được gien người cá mạnh hơn, có lẽ khi phá vỏ chui ra con cậu cũng sẽ có hình người cá.

Liệu có cần mua một chiếc bể cá sớm sớm chút không, Trang Yến nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, đợt tới đến trung tâm thương mại ngắm nghía xem sao.

Có một ngọn đuốc đang bị đốt lên trong lòng Tần Nhược Thủy, đốt cho tim phổi đều đau, đừng cho hắn biến con cá quỷ nào đã làm ễnh bụng nhân loại, đợi đến khi hắn biết được rồi hắn nhất định sẽ ném con cá đấy vào nồi, hầm canh mà uống.

Bản thân không thể giận cá chém thớt lên người Trang Yến, dẫu sao cho đến giờ ngoại trừ câu dẫn mình ra, cậu ấy cũng không làm gì sai trái, Tần Nhược Thủy mở miệng: "Nhìn chung năm tháng là chín muồi, còn sinh ra thế nào, tôi cũng không biết."

Tuy nhiên ở vị trí kia, chưa biết chừng sau khi đến lúc, cậu ấy làm một chuyến nhà cầu là có thể thải ra.

Trang Yến ồ một tiếng, nếu Tần Nhược Thủy không lừa mình, vậy vì chưa đến hai tháng nữa là quả trứng trong bụng cậu có thể ra ngoài rồi, tính ra cũng không lỡ dở điều gì của cậu.

"Vậy thời gian mang thai có cần chú ý gì không?" Hỏi lời này xong đến Trang Yến cũng cảm thấy ngượng ngùng, cúi đầu chằm chặp, ngắm gạch dưới chân, phía dưới phản chiếu bóng hình của cậu.

Đường đường là một thanh niên nam tính, sao tự dưng có thể mang thai? Đúng là kỳ quặc.

Tần Nhược Thủy suy ngẫm kiến thức của hắn liên quan đến phương diện này, trả lời: "Cũng không cần chú ý điều gì."

X quang còn chẳng có ảnh hưởng với nó, vậy thì cần chú ý điều gì thêm nữa, bây giờ Trang Yến lên võ đài đánh đấm cũng không thành vấn đề.

Trang Yến thoáng yên tâm, cậu do dự một hồi, cuối cùng mở miệng hỏi Tần Nhược Thủy: "Sao tiên sinh lại biết nhiều điều như vậy?"

Bọt chua sôi sục dưới đáy lòng Tần Nhược Thủy, nếu biết hiểu biết của hắn có một ngày bị đem ra dùng nuôi con hộ người khác, hắn thà rằng chẳng biết thứ gì.

Cũng oán giận Trang Yến, nếu cậu ấy nhanh chóng thực hành trang 173 trở về sau với mình, có phải hắn đã biến quả trứng trong bụng đối phương thành của mình rồi không.

Tần Nhược Thủy lấy lại tinh thần, đột ngột nhận ra suy nghĩ của mình thật sự quá ti tiện, nếu thật sự có thêm động thái mới với nhân loại, thể nào nhân loại cũng cậy chiều mà kiêu, leo lên đầu hắn mà ngồi.

"Đọc trong sách." Hắn đáp.

Thì ra mình không phải con người đầu tiên mang thai con của người cá, còn có người ra cả sách, cao thủ, đợi khi về già mình cũng viết một cuốn tự truyện, chỉ có điều chắc phần lớn độc giả đều sẽ không tin.

"Tiên sinh, có thể cho tôi mượn sách xem chút được không."

Những thứ này đều ghi trên sách vở của người cá, nhưng chỉ e Trang Yến xem không hiểu chữ viết bên trên, hắn phải phiên dịch rồi mới có thể đưa cho Trang Yến.

Tần Nhược Thủy tính toán thời gian mình cần cho công cuộc phiên dịch lần này, đoạn nói với Trang Yến: "Mai tôi đưa cho cậu."

"Cảm ơn tiên sinh nhiều lắm."

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, bây giờ hắn không cần lời cảm ơn của Trang Yến một chút nào, hắn chỉ cần biết tại sao Trang Yến có thể quấn quýt bên một gã người cá khác!

Chờ hắn điều chỉnh tâm trạng xong xuôi, nhất định phải vặn hỏi cặn kẽ một phen.

Nhân loại phóng đãng, dù có lên giường, chẳng lẽ cũng không biết làm biện pháp bảo vệ hay gì! Ngày mai đưa sách cho cậu ấy phải suy xét đưa thêm một cuốn giáo dục giới tính.

Trang Yến rời khỏi phòng Tần Nhược Thủy, trở về phòng ngủ của mình chưa được bao lâu, Tần quản gia đã đến thông báo với cậu, mai cậu có thể dọn lên tầng ba.

Nếu Trang Yến biết tin này mấy ngày trước, thì dù nằm mơ cậu cũng có thể cười tỉnh, nhưng bây giờ cậu không thể không cẩn thận suy tính tại sao Tần Nhược Thủy lại muốn cậu dời đến tầng ba?

Trang Yến chuyển lên tầng ba, vệ sĩ Giáp Ất Bính cũng tới trợ giúp, thu dọn xong xuôi mỗi người vỗ vai Trang Yến một cái.

Vệ sĩ Giáp: "Chân nhân bất lộ tướng ha, người anh em."

Vệ sĩ Ất: "Trước kia là bọn anh có mắt như mù, về sau chú chính là đại ca."

Vệ sĩ Bính: "Sớm... sớm sinh quý tử."

Trang Yến: "..."

Cậu cảm giác lời này của vệ sĩ Bính khá là quen tai, hình như lần trước có sự kiện nào đó anh ta cũng nói câu này, bây giờ nhớ lại, chỉ có một loại xúc động bể dâu cảnh còn người mất thế sự vô thường.

Trang Yến lưỡng lự một hồi, đoạn cũng học tập đặt tay lên vai vệ sĩ Bính: "Mượn lời lành của anh, chúc anh cũng vậy."

Vệ sĩ Bính: "..."

Dù anh ta nói lời này thật, nhưng phản ứng của Trang Yến sao lại kỳ dị như vậy, đừng bảo là cậu ấy mừng điên luôn rồi nhé?

...

Trang Yến chuyển phòng xong xuôi, sắc trời đã tối hẳn, Tần Nhược Thủy lấy một chiếc áo khoác mặc vào, đẩy cửa ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa phòng Trang Yến, hắn nghe ngóng một chút, vẻ mặt không đổi, nhịp bước tăng nhanh, xuống tầng tìm Tần quản gia.

"Tôi ra ngoài một chuyến." Tần Nhược Thủy quay đầu nhìn lên trên tầng, dặn Tần quản gia, "Đến khoảng mười mười một giờ, nếu Trang Yến chưa ngủ, mang cho cậu ấy một phần ăn khuya, tiện nhắc nhở cậu ấy đi ngủ sớm chút."

"Đã rõ, tiên sinh ra ngoài một mình à?"

Tần Nhược Thủy gật đầu, sách của người cá hắn chất toàn bộ dưới đáy biển, hắn phải mau chóng lấy về, còn phải phiên dịch rồi in ra.

Tần Nhược Thủy cảm thấy cõi đời này không có người cá giống đực nào thảm hại hơn hắn, người mình thích mang thai con của người khác thì thôi đi, bây giờ hắn còn phải phiên dịch cho đối phương sách quý bí quyết sinh dục, đúng là khiến người ta đau lòng rơi lệ.

...

Khi Tần Nhược Thủy dịch sách, in ấn xong xuôi đã là buổi tối hôm sau, hắn cầm quyển sách này và một phần giáo dục giới tính tặng kèm cho Trang Yến.

Trang Yến thể hiện lòng biết ơn vô hạn của mình đối với Tần Nhược Thủy, sau đấy ôm hai quyển sách rời đi.

Người này... có khác gì loại đàn ông cặn bã xách quần bỏ chạy đâu?

Sở dĩ Trang Yến chạy nhanh như vậy, chủ yếu là sợ mình còn ở lại thêm thì sẽ không nhịn được muốn quá giang luôn trong phòng ngủ Tần Nhược Thủy, nhưng tình huống hiện giờ của cậu thật sự không thích hợp.

Trang Yến có thể cảm giác được, mặc dù Tần Nhược Thủy đổi phòng cho cậu, còn tìm cho cậu hai quyển sách, nhưng thái độ đối với cậu vẫn có chút tay đổi, chỉ là đổi theo hướng tích cực hay tiêu cực, thì cậu cũng không nói rõ được.

Cậu vốn định tỏ tỉnh với Tần tiên sinh, kết quả lại phát sinh chuyện này, cũng chẳng còn mặt mũi nói ra những lời dày công suy nghĩ nữa.

Nếu Tần Nhược Thủy chướng mắt cậu, thì có lẽ cậu nên cân nhắc đến việc từ chức đi thôi, dù cậu không nỡ bỏ công việc này, cũng không đành lòng từ bỏ Tần Nhược Thủy.

Trang Yến cảm thấy thái độ của Tần Nhược Thủy đối với mình lạ đi, thì Tần Nhược Thủy cũng cảm thấy gần đây Trang Yến không còn nhiệt tình với mình như trước.

Ôi đàn ông mang thai...

Hầy.

Ở một góc độ nào đó Tần Nhược Thủy coi như linh vật của công ty, dù không quản lý sự vụ mà chỉ lo thu tiền, nhưng những sự kiện như lễ kỉ niệm hàng năm của công ty, hắn vẫn cần lộ diện đôi chút.

Thấy khoảng thời gian này Trang Yến đều dán trong phòng nghiên cứu sách vàng sinh dục, cửa cũng ít ra ngoài, Tần Nhược Thủy không tìm cậu mà dẫn lão quản gia cùng đến bữa tiệc.

Trình Lập Tuyết thấy sau người Tần Nhược Thủy hôm nay không có Trang Yến, trên mặt nở ra nụ cười quả nhiên là như vậy, không có tên vệ sĩ nào có thể nán lại lâu bên người Tần tiên sinh.

Cậu ta đến trước mặt Tần Nhược Thủy, làm bộ lơ đãng hỏi: "Tần tiên sinh, vị quản gia mới nhà ngài đâu rồi? Tại sao không cùng đi với ngài?"

"Cậu ấy có việc." Tần Nhược Thủy thờ ơ đáp.

Chỉ là có việc? Như vậy tên Trang Yến kia chưa bị sa thải à? Trình Lập Tuyết cảm thấy không ổn, cậu ta nhất định phải châm ngòi trong lòng Tần tiên sinh, để tên Trang Yến kia mau mau cuốn xéo.

Vì vậy Trình Lập Tuyết bắt đầu độc thoại: "Nhắc mới nhớ quản gia bên người tôi đã bị tôi cho thôi việc mấy ngày trước, anh ta ỷ mình có chút quyền hành, bắt nạt người làm nữ mới đến, uy hiếp người ta nghe theo chi phối, không ngờ bị tôi bắt quả tang, mặc dù anh ta đi theo tôi cũng được mấy năm, nhưng tôi vẫn lập tức cho anh ta nghỉ việc, bình thường Tần tiên sinh cũng nên chú ý một chút."

Tần quản gia cười híp mắt nhìn Trình Lập Tuyết.

Trình Lập Tuyết chợt nhớ mình nói điều này trước mặt Tần quản gia không hay lắm, cậu ta chỉ muốn bôi nhọ Trang Yến, mà quên mất lời này cũng sẽ động đến Tần quản gia.

Tần Nhược Thủy hạ mắt, câu nói của Trình Lập Tuyết nhắc nhở hắn, chưa biết chừng Trang Yến là bị uy hiếp, bây giờ hắn phải về hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì giữa Trang Yến và gã cá người kia!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi