HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Trình Lập Tuyết nhìn Tần Nhược Thủy sa sầm nét mặt mau chóng rời khỏi bữa tiệc, đáy lòng nhảy cẫng lên vui sướng, nhìn vẻ mặt này của Tần Nhược Thủy, nhất định là trở về tính sổ với Trang Yến, Trang Yến bị đuổi khỏi nhà họ Tần cũng chỉ là chuyện một sớm một chiều.

Nghĩ đến đây, Trình Lập Tuyết không khỏi kéo cao khóe môi, Tần quản gia được Tần Nhược Thủy phái lưu lại, xử lý một vài vấn đề có thể phát sinh trong buổi tiệc, Trình Lập Tuyết nhìn Tần quản gia, đi đến, nói lời xin lỗi: "Tần quản gia, vừa nãy tôi không cố tình nói ra lời ấy, thật áy náy quá."

"Không sao, cậu Trình nói không sai, có những người quản gia cần phải chỉ bảo chặt chẽ." Tần quản gia vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, dường như không hề để lời nói của Trình Lập Tuyết vừa rồi trong lòng dù chỉ là một chút.

Trình Lập Tuyết nghe ra ý chế nhạo trong lời Tần quản gia, hoàn toàn không biết có phải mình đã khiến Tần quản gia mất hứng hay không, Tần quản gia ở bên người Tần Nhược Thủy đã lâu, nếu ông ta nói xấu mình với Tần Nhược Thủy, vậy thì khả năng cao Tần Nhược Thủy cũng sẽ không có ấn tượng tốt với mình.

Trình Lập Tuyết cực kỳ căm hận mình nói năng không suy nghĩ, sao lại không kéo Tần Nhược Thủy vào nơi nắng vẻ trò chuyện riêng tư cơ chứ? Chưa biết chừng giữa hai người bọn họ còn có thể nảy sinh sự kiện gì đó.

Đã đến nước này, cậu ta chi có thể chờ buổi tiệc kết thúc chuẩn bị chút quà biếu cho Tần quản gia, hy vọng ông ta đừng ghim mình.

Mấy ngày nay Trang Yến đang nghiên cứu cuốn sách bảo bối Tần Nhược Thủy cho cậu, cậu cam đoan thi cấp ba năm xưa mình cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, từ nào không biết còn lên mạng tra cứu, lại còn ghi chú vào sổ, ôn tập thương xuyên, nếu thi cử mà cậu cũng có tinh thần như vậy, thì đã sớm đỗ trường cấp ba trọng điểm chỗ bọn họ.

Trang Yến nằm dài trên bàn, ngáp một tiếng, lật thêm trang sách nữa, rồi vẻ mặt của cậu dần trở nên nghiêm túc, lưng cũng thẳng tắp, chân mày từ từ nhíu lại.

Sinh người cá đơn giản hơn con người rất nhiều, không chỉ là thời gian ngắn hơn một nửa, mà còn không phải chịu tất cả những phản ứng tiêu cực của phụ nữ mang thai bình thường, nhiều nhất là thi thoảng cảm thấy tức bụng, nhưng không quá nghiêm trọng, Trang Yến nghĩ nếu mình không đến viện kiểm tra tổng thể, sợ rằng quả trứng này được đẻ ra xong cậu cũng hoàn toàn không hiểu có chuyện gì, chưa biết chừng còn thả xuống bồn cầu trực tiếp giật nước xử lý.

Nghĩ đến đây, bỗng sinh ra mấy phần hoảng sợ muộn màng, cậu xoa bụng một cái, trứng cá bên trong cũng nhảy hai cái hồi đáp.

Sách quý trước mặt không nói có gì cần lưu ý, chỉ để Trang Yến có thể hiểu rõ tình huống trong cơ thể mình theo từng giai đoạn phát triển của trứng cá mà thôi, quan trọng là những tờ Trang Yến đang đọc phía sau có nói, thai phụ đến tháng thứ tư thứ năm sắp đến kì sinh nở, sẽ rất cần người cá giống đực chầu chực bên người, nếu người cá giống đực không có mặt, thai phụ sẽ thiếu người bầu bạn nên ngày càng tiều tụy, tâm lý cũng gặp trở ngại, thường xuyên buồn bã, thường xuyên rơi lệ, tình huống nghiêm trọng còn có thể sinh ra trầm cảm và tự sát, đứa trẻ được sinh ra cũng sẽ gầy yếu bệnh tật.

Trang Yến đọc xong mà kinh hãi, giờ bắt cậu đi đâu tìm đại ca người cá được đây! Biển cả lớn thế kia, cậu cơ bản không biết cung điện người cá ở tọa độ nào, dù cậu có tàu ngầm cũng chẳng lặn sâu được đến vậy!

Tay trái cậu còn đặt trên bụng, trứng cá bên trong dường như cảm nhận được nỗi lo sầu của cậu, nảy lên khe khẽ, cọ nhẹ vào lòng bàn tay Trang Yến.

Trang Yến bắt đầu suy nghĩ, bắt đầu từ ngày mai, liệu cậu có cần thuê một chiếc thuyền ò e trên biển ngày qua ngày hò la gọi tên bố đứa trẻ. Chỉ sợ bố đứa trẻ thì chưa gọi được, mà chỉ gọi được người đến bế cậu vào bệnh viện tâm thần mà thôi.

Cậu giũ giũ đầu, thở dài thườn thượt, lại lật trang kế tiếp, kiến thức ở đây càng khiến cậu thêm phần khiếp sợ, sách nói khi mang thai người cá giống cái sẽ có nhu cầu gì kia rất lớn, cần dụng cụ hoặc là người cá khác trợ giúp giải tỏa, đằng sau còn minh họa cặn kẽ phương thức giải tỏa chính xác.

Trang Yến đập đầu lên bàn, không thể nào ngờ tới đằng sau quyển sách này lại kịch liệt đế thế, chắc quyển này cùng nhà xuất bản với cuốn sách của Vương Thừa Tông, chả thể nào hiểu nổi!

Trang Yến ngẩng đầu than thở luôn mồm, tiếp tục giở thêm hai trang nữa, phát hiện cậu đã xem xong cuốn sách này, cậu khép sách lại, đẩy đến góc bàn.

Sau một hồi suy tư tiêu cực cậu quyết định đổi cách nghĩ, mình không phải người cá giống cái, không dồi dào hoocmon đặc trưng của phái nữ, có thể sẽ không có những phản ứng lộn xộn như ghi chép, không cần bi quan đến vậy, thuyền đến đầu cầu tự thẳng, cứ xem xem thế nào, nếu thật sự không ổn, cậu sẽ lên mạng tìm mấy thứ tào lao trợ hứng một chút.

Sao sinh con mà cũng mệt nhọc như vậy không biết!

Nghĩ đến việc sinh con xong sẽ đến vấn đề giáo dục, Trang Yến cảm thấy não đau không chịu nổi.

Chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên gien loài người của cậu mạnh mẽ, đứa bé sinh ra sẽ có đôi chân, nếu không trong tình huống ông bố còn lại một mực không xuất hiện, cậu nuôi con cũng thật là ăn đủ.

Trang Yến nằm bẹp lên giường, dù Tần Nhược Thủy và sách vở đều nói không cần kiêng khem thứ gì trong thai kỳ, nhưng Trang Yến nghĩ mình không giống người cá giống cái, hôm trước đánh lộn điên đảo trên võ đài cùng Ngô Liên Thủy, là do cậu không biết mình mang thai, nếu thời gian có quay trở lại, chắc chắn cậu sẽ không thể không cố kỵ chút nào như khi ấy nữa.

Thế nên thời gian này Trang Yến không dám vận động quá mạnh, dẫu sao cũng chỉ là một hai tháng, không chậm trễ quá nhiều điều.

Trang Yến ôm tấm chăn mỏng của mình, nghĩ bụng hôm nay Tần Nhược Thủy dẫn Tần quản gia đi dự tiệc, mà trước giờ đối phương đều dẫn mình đi, trong lòng không khỏi sủi bọt chua, chua tận lỗ mũi, Trang Yến hít mũi một cái, chẳng lẽ cậu tiến vào giai đoạn sắp sinh nhanh như vậy, đã bắt đầu u uất rồi ư?

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Trang Yến cho là người làm trong trang viên đến đưa túi chườm cho cậu, khoảng thời gian này cậu được thể nghiệm thế nào gọi là quan tâm chăm sóc, chỉ là phần quan tâm này thật sự có chút nặng nề, cậu chịu không nổi.

Cậu vẫn mong rằng mọi thứ trở về như trước.

Cậu mở miệng nói: "Mời vào, cửa không khóa."

Cửa bị đẩy ra, người đứng ngoài không phải bất kỳ một người làm nào, mà chính là Tần Nhược Thủy.

Trang Yến chớp mắt mấy cái, đoạn lập tức nhảy xuống giường, kéo lê đôi dép đến cửa, vịn tay lên khung cửa, cậu gọi: "Tiên sinh?"

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, Trang Yến kéo rộng cửa ra, Tần Nhược Thủy ngồi xe lăn tiến vào, hỏi cậu: "Đang làm gì?"

"Đọc sách một chút."

Tần Nhược Thủy nương theo lời Trang Yến nhìn thấy hai cuốn sách trên bàn, sau đó làm như không có chuyện gì, hỏi cậu: "Có phải cậu bị cảm không?"

"Thế á?" Trang Yến nói xong lại không nhịn được hít hít mũi hai cái.

"..."

Tình tiết này có hơi lúng túng, Trang Yến lảng sang chuyện khác: "Không phải tiên sinh đến dạ tiệc à? Sao lại trở về sớm như vậy? Tần quản gia đâu rồi?"

"Không có chuyện gì nên trở về trước, Tần quản gia vẫn ở lại."

Trang Yến ồ một tiếng, sau đấy không biết nói gì thêm nữa, đầu lưỡi nhúc nhích nửa ngày, cuối cùng hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"

Hắn muốn hỏi Trang Yến chuyện con cá người kia rốt cuộc là thế nào!

Tần Nhược Thủy không thể trực tiếp hỏi ra, hắn phán đoán được Trang Yến mang thai chừng ba tháng, lùi thời gian lại, hẳn là đầu tháng ba năm nay cậu ấy mới ở bên con cá đó, kỳ tìm phối ngẫu của người cá chủ yếu diễn ra vào tháng ba hàng năm, vậy nên khoảng thời gian Trang Yến gặp con cá người, phát sinh quan hệ với gã cũng không kỳ lạ.

Nhưng đã phát sinh dưới tình huống nào?

Có phải Trang Yến bị cưỡng ép không? Tần Nhược Thủy nhận ra không ngờ mình lại sợ hãi hỏi ra sự thật.

Nếu Trang Yến và con cá kia là mến mộ lẫn nhau thì sao?

Tần Nhược Thủy trầm ngâm, mở miệng hỏi: "Cậu muốn tìm gã không?"

"Chuyện này..." Trang Yến vốn cảm thấy tìm người cá không phải chuyện nhất định phải làm, nhưng sau khi xem quyển sách Tần Nhược Thủy mang đến, lại phát hiện đây là việc rất cần thiết, dù không muốn thừa nhận chuyện này trước mặt Tần tiên sinh, nhưng cậu vẫn thành thực gật đầu.

"Cậu thích gã?" Tần Nhược Thủy khẽ híp mắt.

"Cũng không phải là thích." Thời gian đó trừ khi lên giường với nhau, cậu và người cá cơ bản không có trao đổi gì, như vậy mà đã nói chữ thích, thì chữ thích này cũng quá không đắt tiền, trừ khi người nọ đẹp nghiêng nước nghiêng thành hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng vấn đề là đến tận khi rời khỏi biển khơi cậu cũng chẳng thấy được bộ dạng đối phương.

Nếu ngoại hình quá xấu, nhỡ di truyền xuống đứa bé trong bụng cậu thì làm sao bây giờ? Trang Yến rầu rĩ muốn chết, tuy nhiên lúc ấy cậu có sờ mó mặt mày người cá, dù không xác định được là đẹp hay xấu, nhưng có thể nhận định rằng đối phương có diện mạo của người bình thường.

"Haiz," Trang Yến thở dài, cậu không hề muốn thừa nhận bản năng người mẹ chói lóa của mình trước mặt Tần Nhược Thủy, dù trong mơ cậu cứ chịu ấm ức mà nằm dưới, nhưng cậu vẫn giữ vững tinh thần cho rằng mình hẳn nên ngẩng cao đầu mà làm số 1, cậu hỏi ngược lại Tần Nhược Thủy, "Tiên sinh đã đọc phần sau quyển sách chưa?"

Tần Nhược Thủy nhớ lại phần sau quyển sách, hình như có nhắc đến thời điểm mang thai người cá cần giống đực bầu bạn bên người mới có thể ổn định tâm tình, hắn khép mắt, thờ ơ hỏi: "Nếu không tìm được gã thì sao?"

Trang Yến đang định mở miệng, lại nghe Tần Nhược Thủy tiếp tục nói: "Nếu các cậu chỉ gặp nhau một lần, vậy khả năng cao cậu không thể tìm được gã, thiên tính người cá là sẽ quên đi toàn bộ trí nhớ trong thời kỳ tìm phối ngẫu, trừ khi gã thừa nhận cậu là bạn đời và cử hành nghi thức tương ứng."

Đến bây giờ Tần Nhược Thủy cũng không cảm nhận được hơi thở người cá khác trên người Trang Yến, thế nên chắc chắn sau khi phát sinh quan hệ con cá kia đã hoàn toàn quên tiệt Trang Yến!

Cá tồi! Vô trách nhiệm!

Trang Yến nghe được lời Tần Nhược Thủy, kinh hãi tột độ, mẹ nó thiên tính quần què gì đây không biết! Đây mới chính là rút chym vô tình! Đây mới chính là siêu năng lực của một tên cặn bã!

Đã vậy bạn còn không thể chỉ trích hắn, bởi vì đây là thiên tính của hắn!

Hay lắm, đã vậy cậu hoàn toàn không cần đi tìm ông cha còn lại.

Trang Yến yên lặng thở dài, tuy nhiên tại sao Tần Nhược Thủy lại hiểu chuyện này rõ đến vậy, đừng nói là anh ấy cũng từng bị cá tồi đối xử tệ bạc, trong khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn Tần Nhược Thủy ánh mắt cậu tràn đầy đồng cảm, chẳng trách Tần tiên sinh lớn như vậy mà không có ai bên cạnh, nhất định là bị người ta phụ bạc phát khiếp.

Hơn nữa anh ấy còn đọc hết cuốn sách sinh dục kia, chẳng lẽ Tần tiên sinh cũng...

Trang Yến càng nghĩ càng phi xa, ánh mắt nhìn Tần Nhược Thủy đong đầ trìu mến, nếu không phải lý trí còn gắng gượng canh chừng, bây giờ cậu đã nhào qua ôm Tần Nhược Thủy khóc lóc một trận.

Tần Nhược Thủy mơ hồ cảm giác ánh nhìn của Trang Yến có chút không đúng, thế nhưng giác quan thứ sáu siêu nhạy của hắn đã ngăn cản hắn hỏi Trang Yến nguyên do.

Sau khi đồng cảm xong với Tần Nhược Thủy, Trang Yến lại nghĩ tới bản thân, cậu thử tưởng tượng, chờ một thời gian nữa, mình sẽ vì không có người cá giống đực giữ bên người mà cả ngày rửa mặt bằng nước mắt rơi, khóc lóc sướt ma sướt mướt, nghĩ đã thấy bi thương, chỉ là nếu đúng như Tần Nhược Thủy nói, vậy thì thật sự chẳng có cách nào.

"Không tìm được thì không tìm được, thích ứng một chút là ổn."

Cậu cũng không thể vì không tìm thấy người cá mà nhảy xuống biển được, nếu không còn cá cứu cậu, cậu có thể tiêu đời thật sự, hơn nữa cậu không giống người cá giống cái, việc phát sinh trên người người cá giống cái chưa chắc sẽ phát sinh trên người cậu, bây giờ Trang Yến chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Tần Nhược Thủy thấy vẻ mặt Trang Yến có chút mất mát, trong lòng càng đặc biệt bực bội với con cá người kia, một con cá mà đến kỳ động dục cũng không khống chế nổi, thì sao mà là cá tốt lành gì được, hắn mở miệng rủa xả thay Trang Yến: "Biết rõ sau kỳ tìm phối ngẫu sẽ quên đi hết thảy, mà vẫn không sử dụng các biện pháp phòng tránh, thậm chí còn phát sinh quan hệ không có sự đồng ý của cậu, đây chính là ích kỷ cực độ, là biểu hiện của vô trách nhiệm, loại người cá như vậy không còn bất kỳ chỗ nào có thể tán dương."

Bây giờ hắn đã trực tiếp khẳng định Trang Yến là bị người cá uy hiếp.

Đừng để hắn tìm được gã người cá ấy, nếu tìm được, hắn nhất định sẽ quẳng gã vào nồi nấu canh chua.

Trang Yến muốn mở miệng nói đỡ đại ca người cá mấy câu, ví dụ như đại ca người cá đã cứu mạng mình, còn chữa khỏi vết thương cho mình, ngay cả việc cậu có thể ở bên người Tần Nhược Thủy cũng đều nhờ miếng vảy cá người cá đưa cho cậu, hơn nữa có thể đại ca người cá cũng không nghĩ mình có thể mang thai, dẫu sao đây không chỉ đơn giản là vấn đề cách ly sinh sản, mà còn liên quan tới vấn đề thế kỷ đàn ông không thể mang thai.

Nhưng nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Tần Nhược Thủy, Trang Yến lại cảm thấy phản bác là không cần thiết, Tần tiên sinh nói ra những lời này, cơ bản không phải đang chửi đại ca người cá dưới biển của cậu, mà chỉ đang oán hận con cá tồi đã lừa gạt anh ấy.

Nghĩ đến đây, Trang Yến cũng cảm thấy người cá thật là đáng ghét, cậu hùa theo Tần Nhược Thủy gật đầu: "Đúng đúng, có những người cá thật là không ra thể thống gì, tiên sinh không cần vì loại cá này mà tâm tình không vui vẻ."

Bây giờ Trang Yến đáp lời mình, Tần Nhược Thủy càng thêm khó chịu, chưa kể Trang Yến nói thế nào mà hắn cứ nghe là lạ, hắn ho khan một tiếng, cũng không chỉ trích người cá nữa, hắn quay đầu hướng tầm mắt lên quyển sách trên bàn, hỏi Trang Yến: "Đọc xong rồi?"

Trang Yến gật đầu, lại thấy Tần Nhược Thủy hỏi tiếp: "Quyển còn lại thì sao?"

Cậu lắc đầu: "Vẫn chưa xem."

"Nhân lúc rảnh rỗi nghiền ngẫm đi."

Trang Yến không biết tại sao Tần Nhược Thủy lại cố chấp muốn mình xem cuốn giáo dục giới tính, mình đã lớn vậy rồi, loại sách này không còn thích hợp nữa, đứa trẻ trong bụng hoàn toàn là ngoài ý muốn, nếu bây giờ cậu phát sinh quan hệ với Tần Nhược Thủy, nhất định sẽ nhớ sử dụng các biện pháp an toàn.

Hai người cùng trầm ngâm, căn phòng chốc lát rơi vào im lặng, Trang Yến ngồi bên giường, cúi đầu nhìn mu bàn tay, không biết còn có thể nói thêm điều gì.

Hồi lâu sau, Tần Nhược Thủy mở miệng nói một câu: "Tôi giúp cậu."

"?" Trang Yến ngẩng đầu, mê man nhìn Tần Nhược Thủy.

Tần Nhược Thủy không nói gì thêm, đến mức Trang Yến bắt đầu hoài nghi cuộc đời, Tần tiên sinh nói vậy là ý gì? Anh ấy có thể giúp mình cái gì?

"Cậu nghỉ ngơi cho khỏe, tôi về trước."

Trang Yến ừm một tiếng, đứng dậy mở cửa, Tần Nhược Thủy ngồi xe lăn ra ngoài, phòng hắn ngay cạnh phòng Trang Yến, hành lang lặng thinh không tiếng động, tầng ba vốn đã rất hiếm có người làm lui tới, lúc này là buổi tối, càng thêm không có người, còn loáng thoáng nghe được âm thanh dọn dẹp từ dưới tầng truyền đến.

Cậu nói: "Tiên sinh."

Tần Nhược Thủy ngừng lại, quay đầu nhìn Trang Yến, nhẹ giọng hỏi cậu: "Còn chuyện gì sao?"

Thật ra Trang Yến muốn hỏi Tần tiên sinh nói giúp mình có phải thật hay không, thế nhưng bỗng không muốn hỏi nữa, hãy cứ để mọi chuyện thuận theo chiều gió là được, cậu lắc đầu, đoạn nói: "Tiên sinh nghỉ ngơi sớm chút."

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, nghĩ ngợi, cũng trả lời Trang Yến một câu: "Cậu cũng thế."

Trang Yến nhìn Tần Nhược Thủy trở lại phòng ngủ rồi mới vào phòng, cậu nằm trên giường, ôm tấm chăn nhỏ, đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng váng, lúc này mới nhớ hình như mình bị cảm, hít mũi một cái ngồi dậy, mở tủ đầu giường tìm thuốc, trong nháy mắt cầm lấy hộp thuốc bỗng nhiên khựng lại.

Hình như khi mang thai không thể dùng rất nhiều loại thuốc.

Trang Yến đến phòng Tần Nhược Thủy, gõ cửa một cái, nghe tiếng Tần Nhược Thủy liền đẩy cửa bước vào, người cậu còn mặc áo ngủ mới thay, giờ đi thẳng vào phòng Tần Nhược Thủy cũng không thấy có gì không đúng.

Mà giới hạn của Tần Nhược Thủy đối với Trang Yến luôn lùi thêm một bước, nếu vệ sĩ bên người hắn ngày xưa dám làm như vậy, thì đã sớm bị hắn tống cổ ra khỏi nhà họ Tần, mà bây giờ hắn đã hoàn toàn quen với việc Trang Yến dùng bất kỳ dáng vẻ nào xâm nhập vào không gian sinh hoạt của hắn.

Hắn hỏi Trang Yến: "Còn chuyện gì à?"

Trang Yến giơ hộp thuốc trong tay lên, hỏi đối phương: "Bây giờ tôi bị cảm thì có thể uống thuốc không?"

"Uống đi, không sao." Tần Nhược Thủy đáp.

HIện đã bắt được câu trả lời, Trang Yến vốn nên rời khỏi đây, nhưng chẳng biết hôm nay đầu cậu hóc chỗ nào, hỏi Tần Nhược Thủy: "Có phải tiên sinh cũng từng mang thai không?"

Sắc mặt Tần Nhược Thủy xoẹt cái trầm xuống, nhìn Trang Yến chằm chằm, con ngươi xanh thẳm ẩn chứa sóng lớn cuồn cuộn.

Trang Yến hỏi xong cũng hối hận, mình lắm mồm vậy làm gì, nếu tiên sinh có từng mang thai thật, cậu đây chẳng phải là đâm một dao vào lồng ngực tiên sinh hay sao!

"Tiên sinh, tôi còn có việc, về trước đã."

Nhưng Tần Nhược Thủy đã mở miệng gọi Trang Yến trở lại: "Chờ đã, vấn đề vừa rồi, chúng ta cần phải thảo luận thêm một chút."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi