HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Sau khi trứng cá gặp phải một phen lao ngục, cuối cùng cũng được giải phóng, được Trang Yến để lại vào bồn tắm.

Nhãi cá con thở phào nhẹ nhõm, nó cứ có cảm giác cứ tiếp tục nằm ngoài, nhất định sẽ có gì không hay phát sinh, ở một mình vẫn là sướng nhất.

Trang Yến sợ trứng cá buồn, còn mua hai con cá vàng nhỏ thả vào bồn tắm, cá vàng rất thân thiết với trứng cá, bơi vòng quanh nó một hồi, đến khi hai con cá vàng đều hoàn toàn đánh mất tâm đề phòng với nó, nó chợt nhảy một cái, làm nước bắn tứ tung, hai chú cá vàng hoảng sợ dạt đi té khói, tròn mắt cá len lén quan sát cục trứng cá đằng xa.

Nhãi cá con tự khen thưởng cho trò đùa dai của mình, nó núp trong vỏ trứng cười hihi không ngớt.

Tần Nhược Thủy mới tiến vào đã nghe thấy cá con cười vừa thé vừa nhỏ, tuy vẫn lớn hơn lúc bị làm con quay một ít, Tần Nhược Thủy chậc một tiếng, đánh giá: "Khó nghe."

Cá con yên lặng một giây đồng hồ, ngay sau đó nó càng xì xì lớn hơn.

Nó là chàng tiên cá! Sao có thể khó nghe được! Nó là loài hát hay nhất thế giới rồi!

Tần Nhược Thủy: "..."

Cũng tự tin đấy.

Hắn nhìn góc bồn tắm, hai con cá vàng đang rúc dưới xó run bần bật, quái vật đáng sợ tới.

Ahuhu, muốn chạy quá đi!

Tần Nhược Thủy dời mắt, đi khỏi phòng tắm, còn rất lịch sự mà đóng cửa lại.

Có lẽ là hôm nay Trang Yến bị động tác xoay con quay của Tần Nhược Thủy làm cho kinh sợ, hiểu được cá con đúng là mạnh thật, hoặc cũng có lẽ cậu phát hiện Tần Nhược Thủy ghen với con trai, thế nên khoảng thời gian này bắt đầu tiến hành tự kiểm điểm sâu sắc, buổi tối đi ngủ cũng không ôm trứng cá ra khỏi bồn tắm nữa.

Lại nói ngày mai cậu không cần thi đấu, thế nên Trang Yến hất vạt áo tắm, mời gọi Tần Nhược Thủy một cách cực kỳ hào sảng: "Nào, tiên sinh, chúng ta ngủ thôi."

Tần Nhược Thủy đứng bên giường cúi đầu nhìn Trang Yến, nghĩ thầm nhân loại này đúng là quá phóng khoáng rồi ha, thế rồi hắn như cá đói vồ mồi, lao phắt lên giường.

Náo loạn hồi lâu với Tần Nhược Thủy, không biết sau đó Tần Nhược Thủy cho cậu ăn thứ gì, ngày hôm sau thức dậy cậu vẫn rất chi là sảng khoái, đau nhức trên người cũng biến mất tăm mất tích, Trang Yến nghĩ bụng, nếu sau này cũng có thể như vậy, thế thì cậu cũng không cần cấm dục cùng Tần Nhược Thủy trước mỗi trận đấu nữa rồi.

Nhưng cũng có một ý tưởng khác đồng thời xông vào trí não Trang Yến.

"Trong đấy không có các thành phần chất kích thích đấy chứ?" Trang Yến lo lắng vô cùng.

Tần Nhược Thủy: "..."

Hắn đè đầu Trang Yến, xoa xoa hai cái, nói với cậu: "Nghĩ cái gì vậy?"

Ý tứ bác bỏ trong câu phản vấn của Tần Nhược Thủy khá rõ ràng, nhưng Trang Yến vẫn chưa thật sự an lòng, nếu không thì đến bệnh viện khám xem sao, thấy Trang Yến có vẻ chưa tin, Tần Nhược Thủy cúi người, thầm thì thứ gì đó bên tai Trang Yến, mặt Trang Yến thoắt cái đỏ lên.

Tần Nhược Thủy cười khẽ, nhéo nhéo tai Trang Yến.

"Thuốc của tiên sinh có thành phần gì? Để em xem xem có thể hợp tác với mấy phòng nghiên cứu không, đưa ra một sản phẩm chăm sóc sức khỏe mới."

Một liều đánh thức não bộ, hai liều khỏe mạnh dai bền, ba liều trường sinh bất tử!

Đây đúng là một cơ hội làm ăn ngon nghẻ!

Tần Nhược Thủy: "..."

Hắn chuyển tay lên đầu Trang Yến, gõ hai phát, Trang Yến thở dài, xem ra cơ hội làm ăn không cánh mà bay.

Từ ngày rời khỏi đáy biển, cậu lặng lẽ trốn Tần Nhược Thủy, đặt một đôi nhẫn, hôm nay nhẫn sẽ được đưa tới, do tìm người thiết kế riêng, vả lại để nhanh chân trước Tần Nhược Thủy, nên Trang Yến đã chi một khoản không nhỏ vào đây, lại nói lần trước vừa mua đồ chơi sang chảnh cho cá con, thành ra bây giờ gom góp tất cả đống thẻ ngân hàng của cậu vào một chỗ thì số dư cũng không vượt qua nổi bốn con số.

Câu lạc bộ của cậu đang trong giai đoạn phát triển, tạm thời chưa sinh lợi nhuận, nói chưa có lợi nhuận là còn nói giảm nói tránh, thực tế là bọn họ vẫn đang trong giai đoạn cống tiền, nếu không có tấm séc Tần Nhược Thủy tài trợ khi trước, giờ bọn họ đã phải ra đường xin cơm luôn rồi.

Đúng là thảm muốn chết, may là nhà họ Tần bao ăn bao ở, nếu không cậu chỉ có nước lưu lạc đầu đường.

Trang Yến thở dài một hơi, thôi thì tiền chỉ là vật ngoài thân, để đấy không tiêu thì nó sẽ mãi là một dãy số mà thôi...

Hẳn là vậy nhỉ...

Cho dù chỉ là một dãy số, thì cũng là dãy số khiến người vui vẻ cả ngày khi nhìn vào đấy!

Cố gắng lên, Trang Yến bé nhỏ, bây giờ mày cũng là người có gia đình biết chưa! Phải kiếm tiền mua sữa bột cho con trai nữa.

Trang Yến xốc tinh thần xong, trèo xuống giường, nhìn điện thoại di động. Nhà thiết kế nhắn tin cho cậu sáng nay, chiếc nhẫn đã trên đường được giao đến, không bao lâu sẽ nhận đến tay, cậu mặc quần áo, xuống thảo luận chiến lược ngày mai một chút với huấn luyện viên là vừa vặn đến giờ.

Trước khi rời khỏi phòng ngủ, Trang Yến ngó nhãi con nhà mình một cái, chắc chắn nó và hai con cá vàng không ghét bỏ nhau rồi mới yên tâm xuống tầng.

Proust nghe ngóng lí giải đối thủ của Trang Yến một cách triệt để, nếu không có gì ngoài ý muốn, chiến thắng của Trang Yến là chuyện nhẹ nhàng, thế nên lúc Trang Yến xuống đến nơi, anh ta chỉ nhắc nhở động viên đôi ba câu, nhấn mạnh vài điều, anh ta tin rằng tự bản thân Trang Yến cũng đã hiểu rõ.

Trang Yến ở dưới phòng tập một lúc thì nhận được điện thoại của anh bạn giao hàng, nhẫn đã tới nơi, phải tự tay cầm về mới an lòng, cũng may mai có trận đấy, hôm nay huấn luyện nhẹ nhàng, sáng còn khá rảnh, cậu có đầy đủ thời gian.

Cậu bước nhanh ra cổng, nhận chiếc hộp trong tay người giao hàng, sau đó tìm một góc mở túi bọc ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ bằng kim loại tinh tế màu bạc xám, bên trong chiếc hộp được lót đệm mềm mại, hai chiếc nhẫn bạch kim giống hết nhau yên lặng nằm phía trên, gắn bó cận kề.

Trang Yến hài lòng đóng chiếc hộp nhỏ, vừa ngẩng đầu đã thấy Tần quản gia đứng nhìn mình cách đó không xa, cười ha ha hỏi: "Trang Yến, giấu cái gì đấy?"

Trang Yến xấu hổ cười cười lắc đầu, không trả lời.

Tần quản gia tặc lưỡi: "Bí mật vậy cơ hả?"

Trang Yến vâng một tiếng, mở to mắt chỉ nhìn Tần quản gia.

Tần quản gia mọc ra hết dấu hỏi này đến dấu hỏi khác, không hiểu ý nghĩa ánh nhìn của Trang Yến, nhưng lại nghĩ chắc là trò vui của mấy người trẻ tuổi yêu đương, thế nên Tần quản gia cũng không có hỏi thêm gì nữa.

"Mau tìm tiên sinh đi, chú vừa thấy tiên sinh đang ở sau vườn hoa ấy."

Tần Nhược Thủy vốn định xuống tầng xem Trang Yến, ai ngờ lúc đến phòng tập chỉ còn lại một mình Proust, Proust bảo Trang Yến vừa vội vàng chạy ra ngoài, hình như là đi gặp người nào.

Em ấy gặp ai mà phải vội vội vàng vàng chạy ra?

Tần Nhược Thủy hừ một tiếng trong lòng, không nói gì, đợi một lúc không thấy Trang Yến trở lại, liền ra vườn hoa sau biệt thự.

Trang Yến tới nơi, thấy Tần Nhược Thủy ngồi dưới chòi hóng mát, ngắm chiếc hồ nhỏ cách đó không xa, cậu cố tình bước to hơn tí, nhưng dường như Tần Nhược Thủy hoàn toàn không nghe được, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng mình.

Tiên sinh đang nghĩ gì vậy?

Trang Yến thử đoán, cũng chưa đoán ra được thứ gì, cậu thả nhẹ bước, đến trước mặt Tần Nhược Thủy, còn chưa kịp để Tần Nhược Thủy kịp phản ứng, đã quỳ một chân xuống.

Tần Nhược Thủy ngẩn người, không phải lúc nãy hắn không biết Trang Yến đến, chỉ là muốn trêu cậu một chút mà thôi, chẳng thể ngờ Trang Yến lại trực tiếp quỳ xuống trước mặt mình.

Rốt cuộc là vừa rồi em ấy đi gặp ai? Có phải đã làm chuyện gì rất có lỗi với mình hay không? Trong lúc nhất thời, đủ các loại suy đoán xoay vòng vòng trong đầu Tần Nhược Thủy.

Trang Yến còn chưa biết, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi, đầu cậu đã bị treo đủ thứ tội danh, cậu chỉ xấu hổ lấy chiếc hộp trong túi áo khoác ra ngoài, mở ra trước mặt Tần Nhược Thủy, chiếc nhẫn tỏa sáng lấp lánh bên trong.

Lúc này Tần Nhược Thủy là giật mình thật, một hồi lâu sau mới miễn cưỡng phản ứng, Trang Yến đang cầu hôn mình hay sao? Không phải mình đã cầu hôn rồi à?

Lời cầu hôn Trang Yến mãi không cất lên được, cậu đành ngẩng đầu nhìn Trang Yến, nhẹ nhàng nói: "Tặng tiên sinh, tiên sinh có muốn không?"

Đương nhiên là muốn, Tần Nhược Thủy không khỏi tiếc nuối, sao ngày đó mình lại quên mất chuyện nhẫn cưới rồi, tuy nhiên bây giờ Trang Yến chuẩn bị nhẫn, lòng hắn cũng dấy lên một loại hạnh phúc khác.

Hắn hờ hững đưa tay trái qua, vẻ mặt rất chi là thờ ơ, Trang Yến kiểm soát biểu cảm kém hơn hắn nhiều, hí hửng đeo nhẫn lên tay Tần Nhược Thủy, nụ cười trên môi ép sao cũng không ép đi nổi.

Tần Nhược Thủy thu tay về, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, hỏi Trang Yến: "Em vừa ra ngoài là để lấy chiếc nhẫn này."

"Ừ," Trang Yến phủ tay mình lên mu bàn tay Tần Nhược Thủy, hai chiếc nhẫn cưới chạm vào nhau, "Tiên sinh thích không?"

Tần Nhược Thủy hé môi, hồi lâu mới đáp: "Tàm tạm."

Trang Yến đứng dậy, nhân lúc Tần Nhược Thủy chưa kịp phản ứng bèn hôn lên môi hắn một cái, sau đó nhanh chóng phất phất tay với Tần Nhược Thủy: "Em đi về tập luyện trước đây."

Tần Nhược Thủy: "..."

...

Trên diễn đàn, người hâm mộ đang thảo luận về phong độ gần đây của Trang Yến, bọn họ so so sánh sánh, phát hiện Trang Yến vẫn tiến bộ không ngừng, chuyện này thật sự không đơn giản, đa phần các tay đấm đều sẽ trì trệ sau khi đạt tới một giới hạn nào đó, thậm chí đợi thêm một thời gian nữa, năng lực còn có khả năng xuống dốc.

Chuyện này chính là như vậy, như đi ngược dòng nước, không tiến ắt sẽ lùi, người hâm mộ cho rằng Trang Yến chỉ cần duy trì trạng thái đỉnh cao của mình là tốt lắm rồi, chẳng ngờ cậu còn chưa tiến tới đỉnh cao.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cậu vừa có Proust làm huấn luyện viên, tiến bộ thêm cũng là điều nên có.

Diễn đàn đã hoàn toàn đổi từ động anti Trang Yến thành quân đoàn Yến gia.

[Đợt này Trang Yến chơi không tồi nhỉ, hạng nhất hẳn là trong tầm với, cứ theo tiến triển này, sang năm có khi cậu ta phải đánh giải WBO]

[Chắc kèo, lần trước Trang Yến trả lời phỏng vấn cũng bảo cậu ta mong ước được đến WBO còn gì]

[Trung tâm vé số thể thao quá đáng zl, tôi còn đang mong phát tí tài nhờ Trang Yến, ai ngờ giờ tỷ số cược thua Trang Yến đã thấp đến không thể thấp hơn]

[Chắc lần trước để tỷ số cược thua của Trang Yến cao bọn vé đã phải bù không ít tiền ha]

[Lại bảo không phải tại các ông đi, miệng thì nói ai đặt Trang Yến là ngu, cuối cùng ai cũng mua không ít]

[Nick mấy ông là thế nào đấy? Sao đổi hết thành quân đội Yến gia?]

[Tôi thấy gần đây Trang Yến hơi phấn khích hơn bình thường, có phải cậu ta đang yêu không]

[Với ai? R à?]

...

Đấy chính là những câu tiết lộ thiên cơ, chỉ tiếc đám người hâm mộ không có cặp mắt lõi đời, đùa đùa mấy câu xong, bọn họ lập tức chết chìm trong bầu không khí vui vẻ nào đó, buôn xem tại sao dạo này R ít xuất hiện, có phải gã đã trèo tường? Tia được nhân vật nào mới?

Này không được đâu nhé, bọn họ phải giáo dục R không được phản bội tổ nghề.

Thế nên chờ đến lần tiếp theo khi Tần Nhược Thủy bò lên diễn đàn, chợt phát hiện mình nhận được một lô văn áng dạy cách làm người liên quan tới vấn đề trung thành và chung thủy.

Quỷ mẹ gì!

Thời gian trôi đi như chó chạy ngoài đồng, chớp mắt đã đến trận chung kết, so với trận đấu cuối cùng cùng Ngô Liên Thủy kia, lần so tài này ung dung hơn rất nhiều.

Dĩ nhiên, cũng chẳng phải đang khen Ngô Liên Thủy mạnh, mà chỉ đang khen chất kích thích khi ấy Ngô Liên Thủy đúng là hàng xịn.

Hôm nay cá con phá vỏ, Tần Nhược Thủy vốn muốn đến sân vận động xem cậu so tài, kết quả là Trang Yến kiên quyết bảo hắn ở nhà, cậu nói, nếu bản thân không về kịp, Tần Nhược Thủy nhớ phải quay toàn bộ cảnh tượng cá con đập vỏ, lưu lại làm kỷ niệm.

Tần Nhược Thủy thấy việc gì phải phiền hà như vậy, bọn họ hoàn toàn có thể mua một chiếc camera hướng về phía bồn tắm, vậy là có thể quay lại toàn bộ quá trình cá con phá trứng, nhưng Trang Yến không yên tâm, một mực ép hắn ở nhà.

Cũng may trận đấu phát sóng trực tiếp, Tần Nhược Thủy dán mắt vào máy vi tính, trứng cá thì bị hắn bỏ mặc trong chậu, nổi bong bóng ùng ục ùng ục

Trang Yến đấu xong vội vàng ngồi xe trở về nhà, chạy một mạch vào trong biệt thự, đến lúc cậu đẩy cửa tiến vào phòng ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cho đến khi nhìn thấy trứng cá trong chậu vẫn còn nguyên, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cục trứng cá hoàn chỉnh, chờ cậu ổn định nhịp thở xong, Tần Nhược Thủy liền đưa cho cậu một cốc nước ấm.

Thời gian ì ạch trôi, Trang Yến cảm giác mình giống như ông chồng chờ ngoài phòng sinh nở, sốt sắng như lửa sém lông mày.

Bất thình lình, tách tách mấy tiếng, giống như có người cầm chiếc búa nhỏ không ngừng gõ lên vỏ trứng, Trang Yến mở to hai mắt, thấy trên vỏ trứng màu trắng gạo xuất hiện từng vết nứt xám tro, thế rồi vết nứt càng ngày càng lớn, Trang Yến nín thở, không dám nhúc nhích, nhìn chằm chằm trứng con không nhúc nhích, hơn hai mươi năm cuộc đời cậu chưa từng tập trung như vậy.

Mảnh vỡ bé xíu rơi xuống bốp một tiếng, âm thanh nho nhỏ, nhưng rơi vào tai Trang Yến lại chả khác nào tiếng sấm, vỏ trứng vỡ tan rớt ra từng miếng một, rất nhanh hơn nửa vỏ trứng đã sụp đổ, một cái đầu nhỏ tròn vo ló ra từ bên trong.

"Ra rồi, ra rồi." Đây chính là tin vui phòng đẻ đấy, cậu nắm chặt cánh tay Tần Nhược Thủy, vừa kích động vừa hưng phấn.

Tần Nhược Thủy lắc đầu một cái, nhân loại đúng là chuyện bé xé ra to, chẳng phải chỉ là người cá phá vỏ hay sao? Tần Nhược Thủy kiên quyết không thừa nhận, khi vỏ trứng xuất hiện vết nứt đầu tiên, bàn tay hắn cũng đã hơi ươn ướt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi