HƯỚNG DẪN CÔNG LƯỢC NGƯỜI CÁ MẤT TRÍ NHỚ

Khác với trẻ sơ sinh loài người, do người cá nán lại khá lâu trong vỏ trứng, thế nên chỉ lớn chừng cỡ bàn tay, cánh tay nhỏ bé của nó bám trên vỏ trứng, lộ ra cái đầu con con, cặp mắt mở thật to, tò mò đánh giá bốn phía.

Sau khi thấy Trang Yến, cá con lập tức cười rộ lên, cặp mắt tít cả vào, giơ giơ cánh tay trắng mềm mũm mĩm, hình như là đang đòi được ôm.

Trang Yến cảm giác trái tim mình sắp mềm thành nước, cậu cẩn thận gạt vỏ trứng xung quanh cá con ra, ôm cá con ra khỏi vỏ trứng, bưng trong lòng bàn tay.

Cá con cọ tới cọ lui trong lòng bàn tay cậu, cái đuôi nhỏ màu bạc lóe lên dưới ánh mặt trời, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn Trang Yến, một lát sau lại quay đầu nhìn Tần Nhược Thủy đứng bên cạnh, cá con tức khắc toét miệng cười.

Trang Yến ui một tiếng, tại sao trên đời này lại có sinh vật đáng yêu đến vậy chứ?

Cậu nâng cá con trong lòng bàn tay nhìn một lúc thật lâu, nhìn mãi không chán, cá con quẫy quẫy cái đuôi, bắt đầu kêu chít chít, hình như Trang Yến có thể hiểu loáng thoáng cá con đang muốn điều gì, đồng thời cũng không hoàn toàn nghe ra được, cuối cùng chỉ đành quay đầu cầu cứu Tần Nhược Thủy, Tần Nhược Thủy liếc một cái, ấn nhẹ lên đầu cá con, nói với Trang Yến: "Thả vào nước đi."

Trang Yến lập tức thả cá con vào chậu nước, xoa xoa đầu nó, đoạn đứng dậy sang phòng bên đổ đầy nước vào bể cá, rồi mang chiếc chậu có cá con qua.

Tần Nhược Thủy theo sau lưng Trang Yến cùng tới phòng bên cạnh, Trang Yến vớt cá con khỏi chậu nước, đúng lúc chuẩn bị đặt vào bể cá, cậu lại có vẻ do dự, quay đầu hỏi Tần Nhược Thủy: "Tiên sinh, nước ấm bao nhiêu là được?"

Tần Nhược Thủy tỏ ra vô cùng tùy ý, hắn đáp: "Sao cũng được, không phải nước sôi là được."

Trang Yến: "..."

Có phải Tần Nhược Thủy đang hài hước lạnh không? Hay là ảnh muốn làm canh cá?

Cậu thò tay vào bể cá thử một chút, nhiệt độ này thì vừa với cậu, không biết cá con có thích hay không, cậu cẩn thận đặt cá con vào.

Thể tích bể cá lớn hơn chậu nước rất nhiều, cá con vừa được thả vào, đã vọt thẳng đi, cái đuôi quẫy như quạt pin mini, vung ra một chuỗi bong bóng nước.

Xem ra, cá con rất thích chỗ này.

Trang Yến yên lòng, chỉ cần cá con thích, khoản tiền cậu bỏ ra cũng không hề uổng phí.

Cậu dán mắt vào cá con cả buổi, chợt nhớ trong bồn tắm phòng bên còn có hai con cá vàng, môi trường bồn tắm không coi là hoàn hảo với cá vàng, hơn nữa cũng có lúc cậu và Tần Nhược Thủy vẫn cần bồn tắm để làm vài chuyện có ý nghĩa.

Hay là thả luôn cá vàng vào làm bạn với cá con đi, tuy nhiên đây là lần đầu Trang Yến nuôi người cá, gì cũng lạ gì cũng lo, trước khi đưa ra quyết định lại hỏi ý kiến Tần Nhược Thủy lần nữa: "Cá vàng để vào được không?"

Tần Nhược Thủy gật đầu: "Được."

Trang Yến lập tức bê chậu cá sang phòng bên vớt cá vàng, sau đó bỏ chúng vào bên trong bể cá.

Cá vàng vốn rất tò mò với môi trường mới này, đang định thử nghiên cứu một chút, chẳng ngờ đột nhiên một con quái vật nhỏ từ đâu lao tới, dọa hai chú cá vàng sợ hết hồn chim én, suýt thì xông thẳng ra ngoài bể cá.

Cá con ôm bụng cười hihihi không ngớt.

Trang Yến hơi lo lắng một chút, ba con cá này sẽ không đánh nhau đấy chứ, cậu hỏi Tần Nhược Thủy: "Không xảy ra chuyện đâu nhỉ?"

"Không sao."

Tần Nhược Thủy đã nói không sao, vậy thì Trang Yến cũng ngừng lo lắng.

Người bán hàng còn tặng kèm một vài cây thủy sinh và hòn non bộ giả, Trang Yến sờ thử, chất liệu không cứng quá, nên cũng cùng đặt luôn vào, vây thành một chiếc pháo đào nhỏ cho cá con, đợi lát nữa cậu lại lên aliexpress ngắm nghía chút xem còn gì thích hợp hay không.

Cậu cúi người, nhìn cá con hớn hở lượn qua lượn lại giữa đám thủy sinh, đoạn quay đầu nhìn nhìn Tần Nhược Thủy, nhìn một hồi lâu, nhấp môi không nói chuyện.

Tần Nhược Thủy nhận ra ánh mắt Trang Yến, ngẩng đầu, tầm mắt đối diện, hắn cười khẽ, hỏi Trang Yến: "Sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Khi còn bé tiên sinh cũng như vậy à?"

"Cũng không khác mấy."

Chỉ là năm xưa Tần Nhược Thủy sinh hoạt gian nan hơn cá con hôm nay nhiều, khi ấy hắn chẳng có thứ gì, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà trưởng thành từng chút một.

Trang Yến thử tưởng tượng, Tần Nhược Thủy hồi nhỏ cũng sẽ có một chiếc đuôi nhỏ màu bạc, lắc lắc lư lư giữa đám tảo biển rung rinh, lập tức cảm thấy Tần Nhược Thủy trước mặt thật là đáng yêu muốn chết.

Cậu ngồi xổm xuống đất, ngẩng cổ nhìn cá con nô đùa với hai con cá vàng, không khỏi nghĩ đến một chuyện khó nhằn khác.

Giờ đứa bé đã phá vỏ, cậu nên nói với ông Trang thế nào? Mấy năm trước cậu đã nói với ông Trang là mình thích đàn ông, ông Trang còn chiến tranh lạnh một thời gian nho nhỏ, cuối cùng vẫn đành chấp nhận kết quả này.

Nhưng thật ra ông Trang luôn hy vọng cậu có đứa con cho riêng mình, nhưng là một người đồng tính luyến ái Trang Yến vẫn cho rằng chuyện này có hơi bất khả thi, cậu không muốn nhờ mang thai hộ, xin nhận nuôi thì càng khó khăn, nhiều cặp vợ chồng bình thường muốn nhận nuôi đứa bé còn mãi không tới lượt, thì một kẻ đồng tính như cậu chen chân làm gì.

Tuy nhiên giờ thật tốt, cậu thật sự có một đứa con, hơn nữa còn là con ruột.

Nhưng nên đề cập với ông Trang thế nào? Túm nhãi cá con này dâng đến trước mặt ông nội, liệu có dọa cho ông Trang trực tiếp ngất xỉu luôn không.

Trang Yến thở dài trong lòng, vấn đề này phải từ từ dẫn dắt, cậu quan sát thái độ ông Trang thêm chút nữa, nếu tình huống không khả thi, thì sẽ chờ đuôi cá biến thành chân rồi mới nói với ông.

Một lát sau, bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, Trang Yến ngờ vực quay đầu, không biết ai sẽ đến tìm mình lúc này, Tần Nhược Thủy xoa đầu cậu một cái, nói: "Là Tần quản gia."

Trang Yến vội vàng đứng lên mở cửa, Tần quản gia cười tít mắt đứng bên ngoài, cũng không nhìn ngó trong phòng, mà chỉ trao cho Trang Yến một chiếc đai lưng, nói: "Đây là đai vô địch ban tổ chức đưa cho cháu, cháu đấu xong quên cầm."

Tình cảnh lúc ấy cũng thật là, khi người bên ban tổ chức đến trao thưởng, ra hậu đài tìm người, lại phát hiện tay hạng nhất chạy mất tiêu, đúng là điên cmnr, cũng may Tần quản gia còn lưu lại, bèn tìm người nhận đai vô địch thay mặt Trang Yến.

Tuy nhiên để người nhận thưởng hộ không hay ho gì, ngày mai Trang Yến cần đến nói lời tạ tội, hôm nay cậu quả là kích động quá, một lòng nhớ mong giờ khắc cá con phá vỏ, thành ra quên mất chuyện kia.

Tần quản gia đưa đai lưng liền rời đi, Trang Yến cất đai lưng vào ngăn tủ, đoạn ngồi xuống bên người Tần Nhược Thủy, lưỡng lự đôi hồi, "Tần quản gia biết tiên sinh là người cá phải không?"

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, "Năm đó, tôi cứu mạng ông nội Tần quản gia, cậu ta một mực theo tôi, về sau cậu ta có con cái, cũng dần già đi, cậu ta không yên lòng, nên để con mình theo tôi, cứ nhứ vậy thẳng đến đời Tần quản gia, thật ra tôi không quan trọng việc có người bên cạnh hay không, thế nhưng Tần quản gia vẫn luôn kiên trì, lại nói có người bên cạnh quả thật là mọi việc suôn sẻ hơn rất nhiều.

Tần Nhược Thủy dứt lời, chợt thấy biểu cảm của Trang Yến đối diện có hơi kỳ lạ, còn chưa chờ hắn mở miệng hỏi thăm, đã nghe Trang Yến cất tiếng nói trước: "Tiên sinh năm nay bao nhiêu tuổi?"

Tần Nhược Thủy cứng người, kỳ thực hắn không nhớ chính xác năm nay mình bao nhiêu tuổi, nhưng chắc chắn phải hơn mấy trăm năm, sợ rằng tuổi tác của Trang Yến còn không bằng số lẻ của mình.

Chờ mãi không đợi được câu trả lời của Tần Nhược Thủy, Trang Yến đoán thầm chắc kèo Tần Nhược Thủy không còn trẻ trung gì nữa, tuy nhiên chỉ cần đối phương sống được thật lâu, vậy thì tuổi tác cũng không quan trọng.

Thế rồi Trang Yến lại nghĩ, liệu có phải Tần Nhược Thủy sẽ giữ mãi diện mạo này hay không, mà tương lai sẽ có một ngày cậu già đi, khi đó anh ấy sẽ phải làm thế nào?

Hôm nay là ngày cá con ra đời, Trang Yến không muốn bàn chuyện đau thương như thế, sau này có cơ hội sẽ trò chuyện cùng tiên sinh, sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình ở nhân gian, trước kia Tần Nhược Thủy sống ở trên đời, đã phải chứng kiến biết bao nhiêu người không từ mà biệt?

Cậu than thở trong lòng, cuối cùng không nói gì nữa, cậu ôm lấy cổ Tần Nhược Thủy, nhẹ nhàng nói bên ta hắn: "Dù tiên sinh bao nhiêu tuổi, em cũng vẫn yêu anh."

Rốt cuộc vẻ mặt cứng ngắc của Tần Nhược Thủy cũng thoáng trở lại bình thường, bàn tay hắn khẽ lướt qua lưng Trang Yến, dù tuổi mình hơi lớn, nhưng những phương diện khác không hề kém người trẻ tuổi, chắc chắn Yến Yến đã lĩnh hội sâu sắc vấn đề này, tối nay hắn có thể giúp cậu nghiền ngẫm sâu thêm chút.

Nhưng kế hoạch của Tần Nhược Thủy rơi vào vô cực, ban đầu hắn bảo Trang Yến đặt bể cá ở phòng ngủ bên cạnh, chính là để tối đến hắn và Trang Yến có thể bàn chút chuyện trọng đại, không bị ngẩng đầu lên cái là thấy cá con đang tò mò nhìn bọn họ. Kết quả giờ Trang Yến lôi thẳng chăn gối bọn họ sang, nói rằng cậu muốn ngủ nơi này.

Tần Nhược Thủy không khuyên được Trang Yến, chỉ đành đồng ý, cuối cùng rớt hết mấy buổi tối chẳng làm được chuyện gì bên cạnh cậu.

Nhưng thôi thì chờ mấy ngày cũng được đi, song không thể bắt hắn ở mãi đây chăm nom cá con được, đến ngày thứ tư, sắc trời vừa tối, Tần Nhược Thủy lại dỗ Trang Yến trở về phòng ngủ của hắn.

Nhìn cá con làm gì, ở đây có cá lớn cho em ấy nhìn đây!

...

"Có phải lớn lên hơi nhanh không?" Trang Yến nhìn chằm chằm cá con bên trong bể cá, hỏi một cách khá là lo lắng.

Năm ngày trước nó chỉ lớn cỡ bàn tay, giờ đã sắp dài bằng cánh tay cậu rồi, cứ thế này thì dăm bữa nửa tháng, có khi sẽ nứt thủng bể cá sáu chữ số của cậu luôn.

Tần Nhược Thủy liếc nhìn, an ủi Trang Yến: "Qua hai ngày nữa sẽ chậm lại thôi."

Trang Yến gật đầu, chậm rãi là tốt, hình như cá con trong bể cũng nghe hiểu, há miệng phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ, Trang Yến ngẩn ra, đoạn lập tức túm tay Tần Nhược Thủy, kích động nói: "Tiên sinh, con đang ọc bong bóng với em!"

Tần Nhược Thủy ừ một tiếng, chưa thấy có gì đáng kích động ở đây, nếu Trang Yến thích, hắn cũng có thể ọc bong bóng cho cậu nhìn.

Một lát sau, thái độ của Trang Yến không còn kích động như ban nãy nữa, cậu hỏi: "Khi nào con mới nói chuyện được nhỉ?"

"Chờ nó biến ra hai chân là được."

Trang Yến chống cằm, nói cách khác cậu còn phải đợi hai năm mới được nghe cá con mở miệng gọi ba.

Thật là lâu muốn chết.

Tần Nhược Thủy ghé sát tai cậu: "Tuy nhiên người em có máu của tôi, em và nó cũng là máu mủ ruột già, đợi một thời gian ngắn nữa, em sẽ nghe quen âm thanh của nó, nó muốn làm gì, chắc hẳn em sẽ hiểu được."

Bây giờ cứ khi nào có thời gian rảnh rỗi là Trang Yến lại chạy sang phòng ngủ này, ngồi trên ghế ngây ra nhìn cá con.

Cậu vốn đang đặt một đống đồ sơ sinh trong giỏ hàng mua sắm, nhưng nhìn tốc độ phát triển hiện giờ của cá con, quần áo chưa kịp đưa tới, nhãi cũng đã không mặc được nữa rồi, tốt nhất là đợi qua mấy ngày tốc độ phát triển giảm đi rồi tính, lại nói xem ra, hình như nhãi người cá nhỏ này cũng không cần quần áo là mấy.

Ây da, đáng yêu quá đi mà!

Cuối cùng Trang Yến không nhịn được, chụp một tấm ảnh nửa thân trên cho cá con, sau khi chắc chắn người ngoài không thể nhìn ra đây là người cá rồi, cậu bèn gửi hình cho artist, nhờ đối phương vẽ mấy bản chibi, sau đó làm thành giấy dán, dán lên bể cá.

Và thế là đêm nay con cá lớn cực kỳ hung dữ.

Sau chuyện này, Trang Yến không thể không hoài nghi, Tần Nhược Thủy đang cố tình kiếm cớ tới làm mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi