HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Nơi đây là đường mòn nhỏ trong rừng tre, Lý Thống cưỡi ngựa đi chậm rãi, cái không gian vắng vẻ hoang sơ này khiến cậu cảm giác nơi này không mấy an toàn, theo bản đồ được gửi thì sắp tới sẽ có một cái dốc nhỏ nằm khuất ngay cạnh ngã ba đằng trước.

Lý Thống thi thoảng vẫn nghe trong gió tiếng cót cét của mấy rặng tre đung đưa, rồi lại văng vẳng đâu đây như tiếng nói, tiếng gió, cậu lại càng phòng thủ, tay nắm chắc giây cương, tay còn lại đặt lên kiếm bên hông.
Một mình một ngựa quyết định tới đây, Lý Thống căng thẳng không biết lát nữa gặp đức vua sẽ nói gì, sẽ có chuyện gì.

Đến ngã ba đằng trước, Lý Thống dừng ngựa, nhìn sang bên cạnh có một đường bậc thang nhỏ bị bao phủ bởi cây cỏ, lá tre rụng, rất khó để nhìn ra.

Chỗ này không thể đi ngựa xuống được, cậu tìm một chỗ buộc ngựa lại rồi tự mình leo bộ xuống.
Xung quanh vẫn chỉ có tre và tre, trời thì sắp tối rồi, cậu rảo bước nhanh hơn, cuối cùng thì cũng đã thấy có một căn nhà nhỏ nằm sâu trong rừng tre kia.

Càng tới gần cậu lại càng yên tâm bởi xung quanh căn nhà nhỏ này đều có người đứng canh, vậy đức vua chắc chắn là đã đến rồi, đều là thị vệ trong cung, Lý Thống phần nào thả lỏng.
Bên ngoài cánh cửa đã có một công công đứng chờ sẵn.


Thấy cậu lại gần, công công già liền hành lễ.
"Lý thiếu gia đã tới rồi, Người đang ở bên trong chờ cậu."
Lý Thống đi theo công công già dẫn vào bên trong nhà, vừa đẩy cửa ra đã thấy đức vua cùng Huyền Dương công chúa đang ở trong, cậu thấy Huyền Dương công chúa đang ngồi uống trà cùng đức vua, nhưng sắc mặt tái nhợt đi trông rõ.
"Thần Lý Thống- con trai tể tướng..

Lý Cường xin được bái kiến đức vua cùng công chúa."
Lý Thống hành lễ với đức vua giọng cậu vẫn còn run run khi nhắc đến cha mình.
"Ngươi đứng lên đi."
"Tạ ơn người."
Lý Thống đứng dậy, lúc này mới đối diện với đức vua, ánh mắt của người nghiêm nghị, gần gũi nhìn cậu, Lý Thống không cảm thấy xa cách, áp lực nào khác, ngược lại cảm giác thân quen vô cùng.
"Chuyện của cha ngươi, ta thật sự cảm thông sâu sắc, vì cứu ta mà cha ngươi đã hy sinh thân mình."
Nhắc đến cha, cậu lại thấy tiếc thương cho ông ấy.
"Cha của thần vẫn luôn là một người chính trực, dù thần thật sự vẫn chưa thể chấp nhận sự mất mát này, nhưng vì lí do chính đáng cứu người, thì dù là ai đi nữa cũng sẽ nguyện hy sinh thân mình để bảo vệ một vị vua quang minh như người."
Người có chút bất ngờ khi nghe thấy chính cậu nói ra những lời như vậy.
"Có lẽ trước giờ ta vẫn luôn nghi ngờ tấm lòng của ngươi, đúng là con nhà tông không giống lông thì cũng giống cánh, ngươi khiến ta phải suy nghĩ lại."
Lý Thống vẫn không quên quan tâm công chúa.
"Công chúa, sức khỏe của công chúa..

sau hôm đó hình như vẫn chưa ổn định lại?"
Dù thật sự cậu là người bị gài bẫy, nhưng nói lại cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ.


Huyền Dương khẽ gật đầu.
"Ta trước đấy đã không được khỏe rồi, nhưng hôm nay cũng vì chuyện lần trước đó mà ta cùng vua cha muốn gặp ngươi."
Lý Thống nóng lòng, bàn tay có chút rịn mồ hôi.
"Lần đó có người gài bẫy cả công chúa và thần, nhưng công chúa mạng lớn, phúc lớn tránh được đại họa đó."
Huyền Dương thở dài.
"Ngươi có nghĩ từng tìm hết điểm chung của những lần ngươi gặp họa chưa?"
Lý Thống gật đầu.
"Từ sau lần lên núi kiếm thuốc, thần có cho người đi tìm kiếm nhưng vẫn chưa rõ ràng."
Huyền Dương nhìn sang vua cha rồi tiếp tục.
"Ngươi thật sự chậm trễ trong vấn đề này, ngươi nghĩ thế nào mà có người liên tục muốn gài bẫy ngươi."
Lý Thống nghe được công chúa gợi ý, liền vận dụng đầu óc suy nghĩ một hồi.
"Ngươi còn nhớ lời ta nói đêm hôm Trung thu vừa rồi không?"
Lý Thống cố gắng nhớ lại đêm hôm đó, trước khi cậu bị ngấm thuốc, công chúa có nói với cậu chuyện quan trọng.

Huyền Dương cùng vua cha ngồi im lặng, nhìn sắc mặt của Lý Thống biến hóa như vậy, hai người họ cũng đoán cậu nhớ ra rồi.

"Chẳng lẽ là chuyện An gia.."
Lý Thống không nói thêm đoạn sau nữa, trong đầu nhảy lên vô vàn hình ảnh, sự kiện trước đây cả lần bị truy sát ở trên núi, rồi cả lần ở trong cung, chẳng nhẽ đều người của An lão gia phái tới gài bẫy.

"Không sai, ta chắc chắn với ngươi rằng An lão gia đang càng lúc làm tới trước mặt trẫm và cả Lý gia."
Huyền Dương công chúa vẻ mặt nghiêm trọng.
"Ta sợ nói ra khiến ngươi không tin, nhưng lần này Lý lão gia cha ngươi mất, ta cũng nghi một phần do An gia nhúng tay vào!"
Lý Thống cúi thấp mặt, cậu thật sự không muốn nghĩ tới trường hợp này xảy ra, vậy thì thật sự quá khủng khiếp, An lão gia là lão già khốn kiếp, tán tận lương tâm.

Cơn tức giận trong cậu bùng lên như ngọn lửa mãnh liệt, muốn thiêu rụi tất cả thành tro tàn.

Phút chốc trước mắt cậu, trong tâm trí cậu chỉ có hai chữ trả thù..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi