HỮU DUYÊN THIÊN LÝ


Sau khi từ cuộc hẹn trở về, Lý Thống ở lì trong phòng cha, vẻ mặt trầm ngâm, thi thoảng sẽ lại nhìn ra bên ngoài rồi lại thở dài.

Lúc này chỉ còn lại Trần Hạ bên cạnh, đồ đạc của lão gia, hắn muốn lau qua một lượt.
Lý Thống trong lòng nặng trĩu, nhìn lại căn phòng, những thứ đồ quen thuộc mà cha thường dùng.

Cậu lại nhớ tới lời công chúa nói hồi nãy, lòng quặn đau, nếu như là do An lão gia thật sự làm, cậu muốn trả thù cho cha càng sớm càng tốt.
"Đệ đệ? Có chuyện gì sao? Ban chiều đệ đi đâu về vậy có thể nói ra được không?"
Trần Hạ lo lắng khi thấy thái độ khác lạ của Lý Thống.

Cậu vẫn trầm ngâm, cầm chén trà trong tay nâng lên đặt xuống một hồi, chậm rãi trả lời.
"Ban chiều, đệ đi gặp đức vua cùng công chúa."
Trần Hạ ngạc nhiên.
"Thật sao?"

Hắn cũng chẳng tin được tại sao đức vua lại cho gọi riêng mình Lý Thống, vả lại có chuyện gì mà đức vua tin tưởng gọi Lý Thống tới.

Trần Hạ ngồi xuống cạnh cậu.
"Cả đức vua và công chúa đều hẹn gặp đệ sao, chuyện chắc hẳn rất quan trọng."
"Ca! Hôm đó ca đi cùng với cha ta, có lúc nào rời đi chỗ khác không, hay có thấy bất thường gì không?"
Trần Hạ nhíu mày, có gắng nhớ lại ngày hôm đó.
"Hôm đấy ca đi cùng lão gia, thường thì vì chức vị của ca là võ tướng nên cũng không thể ngồi gần cạnh lão gia cùng đức vua, sau khi làm lễ tổ chức cuộc thi xong, thì lão gia đi cùng với đức vua còn ca thì đi chuẩn bị..

gần như là tách riêng biệt.."
Lý Thống lắng nghe, cậu đang cố gắng phân tích từng đoạn kí ức của Trần Hạ.
"Vậy còn lúc cha ta xảy ra chuyện, kể lại cho ta nghe."
"Lúc xảy ra chuyện, nghe bảo rằng đức vua cùng lão gia đi săn được con hươu sao, kì lạ là lão gia đã bắn trúng chỗ hiểm ngay cổ của con hươu, nhưng con hươu đó lại vẫn khỏe mạnh chạy đi băng băng, cả đức vua cùng lão gia cưỡi ngựa đuổi theo, cho đến khi lão gia cưỡi ngựa vung tên lao lên sập bẫy hổ.."
"Bẫy hổ sao?"
Lý Thống lẩm nhẩm trông miệng, Trần Hạ cũng cảm thấy có chút kì quái.
"Thường thì có nhưng rất ít phòng hờ hổ trên núi đột ngột xuất hiện.

Thường thì trong cung sẽ có một tháng chuẩn bị và kiểm tra nghiêm ngặt, hay cho rà soát cẩn thận lắm rồi mới tổ chức, lần này cũng không rõ sao lại có bẫy hổ lại nhưng không có cảnh báo trước.."
Lý Thống đan xen tình tiết vô lý này lại, với chuyện hồi chiều có vẻ như là có người cố tình làm ra cái bẫy này, dụ người đến.
"Trong cuộc thi thì nhà vua cùng cha ta có đi cùng với ai nữa không, ca có nhớ được không?"
"Trong lúc đấy, thật sự ta cũng không rõ, việc này để ta tìm hiểu thêm rồi báo đệ ngay."
Lý Thống trầm ngâm, Trần Hạ cũng bắt đầu để ý đến lần thi này.
"Chuyện này đệ nghi ngờ có người nhúng tay vào, với lí do nào đằng sau thì chưa rõ.

Đệ nhất định sẽ phải trả thù thay cha."

Lý Thống vừa nói vừa nghiến răng, trong mắt cậu là sự hận thù tức giận đến tận cùng, cậu hứa với lòng sẽ trả thù thay cha.

Tiểu Đinh lo lắng cho thiếu gia mình, nhóc con bưng ít bánh tới cho thiếu gia.

Mấy nay nhóc con cũng chạy đôn chạy đáo, vất vả thay phần nào cho thiếu gia, nhìn nó mệt mỏi lắm, quầng thâm mắt lộ rõ.
"Thiếu gia ơi..

Tiểu Đinh mang trà với bánh tới.."
Hai người dừng cuộc trò chuyện lại, Tiểu Đinh bước vào trong phòng, sự ảm đạm, tang thương vẫn bao trùm không gian này, bỗng cảm thấy không khí khác thường trầm lặng quá, Tiểu Đinh nhìn thiếu gia một cái, dáng vẻ tiều tụy đi trông thấy, nhóc con lo lắng cho thiếu gia.
"Thiếu gia, cả ngày chưa ăn uống được gì mấy, cũng đã dọn dẹp xong buổi lễ, thiếu gia nghỉ ngơi chút đi ạ nên giữ gìn sức khỏe."
Lý Thống thật sự không có đói, cũng chẳng muốn ăn, nhưng nhìn dáng vẻ của Tiểu Đinh, Lý Thống vẫn nhấc tay lấy bánh ăn.
"Ngươi cũng ngồi xuống đi, ngồi cạnh Trần Hạ ấy.."
Tiểu Đinh kiểu gì vẫn cứ liếc xéo Trần Hạ một cái rồi không bằng lòng lắm chầm chậm kê ghế ngồi cạnh.
"Cảm ơn hai người, đã bên ta lúc này, giờ cả cái phủ rộng lớn này không còn người thân ruột thịt của ta nữa nhưng ít nhiều ta vẫn còn hai người.."
Tiểu Đinh nghẹn ngào nhìn thiếu gia, ánh mắt long lanh như muốn khóc, Trần Hạ ngồi cạnh nhịn không nổi nữa, thô lỗ quơ tay sang chẳng nể nang gì vuốt vuốt một cách thô thiển cái mặt bên cạnh.

Tiểu Đinh tối sầm mặt mũi, bặm môi tức giận túm lấy cái tay kia mà cắn lấy.
"Ngươi tuổi chó à?"

"Ta không phải chó cũng sẽ cắn chết ngươi đấy, liệu hồn.

Lúc nào rồi còn không nghiêm túc được?"
"Ta không nghiêm túc chỗ nào, ngươi đấy thằng oắt con này, ra dáng nam nhi tí đi, hở tí là khóc, yếu đuối cho ai xem?"
"Ngươi.."
Hai người vẫn là không thể ngồi cạnh nhau ngoan ngoãn được.

Lý Thống vẫn chỉ nhìn hai người họ, bỗng dưng cậu cảm thấy hai người họ rất đẹp đôi, nhìn kiểu gì cũng thấy hợp nhau.

Chợt Lý Thống lại nhớ đến An Văn Quế, không biết giờ này em ấy đang làm gì, có nhớ tới cậu không, nhưng chuyện giữa hai nhà..

cậu lại sợ khi gặp An Văn Quế, cậu sẽ cư xử như nào...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi