HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Khâu phụ cũng cảm giác được mình bị lừa, lúc này mới phản ứng hơi lớn, mà Tiêu Văn Việt lại không cho ông ta cơ hội giải thích, bởi vậy chờ đến khi ông ta lấy lại tinh thần, phát hiện ánh mắt phòng bị của đồng hương thì đã muộn rồi.

Tiếng xấu Khâu Hoài Chí thích cờ bạc ham mê nữ sắc lừa gạt cưới, rất nhanh đã được truyền ra ngoài.

Lần này Khâu Hoài Chí bị đánh, bị thương cực kỳ nghiêm trọng, hai tay coi như bị phế, không thể cầm bút trong một thời gian dài, mà những người đánh hắn ta kia, một người hắn ta cũng không nhớ rõ, những dân cờ bạc này thường xuyên trà trộn vào trong các sòng bạc lớn, vốn dĩ thường xuyên gây chuyện, hàng năm đều sẽ ở trong lao mấy tháng, cho dù bị quan phủ tìm tới, bọn họ cũng cắn miệng không nhận, cuối cùng cũng chỉ là chịu phạt bị đánh mấy gậy rồi không giải quyết được gì.

Chuyện phía sau, Tiêu Văn Việt lại cũng không tham dự.

Hiện tại tất cả mọi người đều biết Khâu Hoài Chí là bị dân cờ bạc đánh, cho dù hắn ta thật sự cần người chăm sóc tuổi già, Khâu gia cũng không có mặt mũi đến Tiêu gia đòi bồi thường nữ nhi.

Muội muội của hắn, chỉ là quá ngay thẳng.

Nếu như đã muốn động thủ, thì phải tìm cách khiến cho bản thân mình sạch sẽ mới được.

Quang minh chính đại đánh người mặc dù sung sướng, nhưng quá phiền toái, còn sẽ bị người bị hại tìm tới cửa, quả thực là tai hoạ về sau!

Nhưng…

"Nếu như mấy tên tiểu nô tài đi dò xét phía trước, cứ để lộ ra, để cho đại ca ta biết là được." Tiêu Văn Việt không quan tâm nói với tên tiểu nô tài thân cận bên cạnh.

Tên tiểu nô tài ngoan ngoãn gật đầu.

Những năm gần đây, đại thiếu gia đối với chuyện của nhị thiếu gia rõ như lòng bàn tay, một là bởi vì đại thiếu gia dụng tâm, hai là... nhị thiếu gia không muốn giấu diếm.

Hắn ta cũng không hiểu, vì sao... Rõ ràng nhị thiếu gia ở bên ngoài cẩn thận như vậy, xưa nay không để lại nhược điểm, làm sao về nhà, cũng sẽ để lộ ra một phần cho đại thiếu gia, còn chờ đại thiếu gia đến cửa răn dạy.

Sau khi Tiêu Văn Việt thông báo xong, lập tức đến chỗ Tiêu Vân Chước.

Tiêu Vân Chước đang buồn bực vẽ tranh.

Tiêu Văn Việt xích lại gần xem xét, bức hoạ này... rất nhiều mộ phần, nhưng vẽ rất hùng vĩ.

"Thật sự là nhìn không ra, muội còn có sở thích này, đây là sắp xếp hậu sự cho ai thế?" Tiêu Văn Việt ngáp xong nói, cảm thấy thứ đồ chơi khí phái như thế, làm gì cũng nên để cho lão thái thái hoặc là cha ruột hắn dùng mới đúng.

Chờ những lão già phía trên này đều chết, cái nhà này sẽ được chia ra, đến lúc đó... không cần cố kỵ gì.

"Mảnh đất phong thủy quý giá này trước khi vào kinh ta đã nhìn thấy, phong cảnh không tệ, vị trí cũng tốt, ta dự định mua lại rồi tu sửa một phen, trồng ít cây cối cát tường, đào thêm mấy hàng mộ! Sau khi chuẩn bị tất cả xong, ta lại ra bên ngoài đi một chút, nhìn xem có người muốn hay không." Tiêu Vân Chước rất hài lòng giơ bản vẽ của mình lên, trong mắt đều là chờ mong.

Rất nhiều người lúc chết nghèo, một chiếc chiếu ném vào bãi tha ma, hoặc là người nhà mua miếng đất rẻ nhất rồi an táng.

Rất nhiều Quỷ Hồn có yêu cầu về chỗ ở, nhất là quỷ lúc còn sống bần cùng khốn khổ, nhìn chính mình ở hoàn cảnh khó chịu như thế, oán khí trong lòng càng lớn hơn, lúc này, nếu như nàng đồng ý giúp đỡ chuyển chỗ, những quỷ hồn này không chừng sẽ muốn nắm lấy cơ hội tốt để đổi nhà, dứt khoát rời đi.

Mộ phần tốt, phong thuỷ cũng không tệ, có lợi cho con cái đời sau, nhất định có rất nhiều Quỷ Hồn muốn tranh!

Tiêu Văn Việt có chút im lặng: "Chỗ tốt như vậy, muội không giữ lại một vị trí cho đại ca, thật sự là đáng tiếc."

"Tổ phần nhà ta lớn như vậy, còn có thể không có chỗ cho hai người các huynh hả?" Tiêu Vân Chước đem cẩn thận cất bản vẽ đi.

Khoé miệng Tiêu Văn Việt giật một cái, đột nhiên cảm thấy mình không nên mở miệng.

Lúc hắn trở lại đã nghe nói, hai ngày nay Tiêu Vân Chước theo cầm sư học đàn, hắn vốn cho rằng có lẽ có thể nghe được một bài vui vẻ gì đó, không nghĩ tới vậy mà nàng lại đang suy nghĩ mộ phần kiểu gì thì càng tốt hơn.

Tiêu Văn Việt kiên nhẫn ngồi, giờ phút này cũng không đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi