HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước cũng không biết nhị ca muốn làm gì, nhưng cũng may người này coi như yên tĩnh, so với cha quản ít hơn chút, nàng cứ tiếp tục làm chuyện của mình.

Chỉ là một lát sau, Tiêu Văn Dũ tới.

Người này nhìn gầy hơn so với trước đó một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm, hắn ăn mặc nhã nhặn, nhưng bước đi lại hùng hổ không giống như người đọc sách, vừa vào viện tử đã đến thẳng chỗ Tiêu Văn Việt.

“Đệ tìm người đánh Khâu Hoài Chí à?" Tiêu Văn Dũ vẻ mặt nghiêm túc, rất không vui.

Tiêu Vân Chước sửng sốt một chút.

"Đại ca nói sai rồi, ta cứu được Khâu Hoài Chí, nhưng khi đó ta không biết nhà hắn ta lại có ý cầu hôn tiểu muội, cho nên mới làm việc thiện này." Tiêu Văn Việt rất thích nhìn dáng vẻ tức giận thở hổn hển của đại ca, vẻ mặt chẳng sợ hãi cà lơ phất phơ dáng vẻ mười phần muốn ăn đòn, còn nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Vân Chước một chút: "Thật sự đánh công tử Khâu gia, là nàng."

“Đệ còn muốn lừa ta! Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy? Mới đổ tội cho nhà chúng ta, đã lại bị người đánh?!" Tiêu Văn Dũ tức giận nói.

Tiêu Văn Việt nhíu mày: "Ta không biết đại ca đang giận cái gì, là đang giận có người giúp tiểu muội xả được cơn giận, hay là tức vì Khâu gia không có sính lễ? Bây giờ kết quả này là tốt nhất, bất luận là ai ra tay, Tiêu gia chúng ta không có bất kỳ tổn thất nào, không phải sao?"

"Đại ca luôn nói mình thương tiểu muội, xem ra, đều là giả?" Tiêu Văn Việt nhẹ giọng cười rồi nói.

Tiêu Văn Dũ cau mày, nhìn đệ đệ không cần mặt mũi không có nửa điểm chính khí này, nhịn không được thở dài.

"Ta và phụ thân từ trước tới giờ sẽ không ngăn cản đệ lòng đầy âm mưu, nhưng chỉ sợ đệ sẽ dùng những quỷ kế này! Nhị đệ, đường này có thể giải được mối hận nhất thời, nhưng cuối cùng cũng không lâu dài, đệ không tinh tiến chính mình, không muốn phát triển, tương lai sẽ chỉ là thứ tử của Tiêu gia, chỉ có thể là loại người ngấm ngầm mưu tính của Khâu gia! Lần này muội muội bị ủy khuất, đệ bảo vệ được nàng, vậy sau này thì sao? Nếu như sau này người bắt nạt nàng không phải Khâu gia, là dòng dõi cao quý hơn so với Tiêu gia, đệ sẽ làm thế nào!? Tiếp tục dùng quỷ kế!?" Tiêu Văn Dũ vô cùng bất đắc dĩ.

Người của Khâu gia đáng chết, chết một vạn lần hắn cũng sẽ không cảm thấy bọn họ đáng thương.

Nhưng đệ đệ hắn, không thể chỉ rơi vào trong đường nhỏ này.

Tiêu Văn Việt thu hồi nụ cười: "Đại ca dạy phải, ta không nên dùng đường tắt này, ngộ nhỡ ảnh hưởng tới tiền đồ của đại ca, vậy thì tội đáng muôn chết."

Tiêu Văn Dũ nghe xong, quả thực nhịn không được, trực tiếp đấm một cái.

Tiêu Văn Việt bị đau, nhưng chỉ khẽ hừ một tiếng.

"Mỗi lần muốn nói với đệ những chuyện này, đệ luôn cảm thấy vi huynh có lòng ác độc, muốn hại đệ, chứa không nổi đệ! Nhưng đệ cũng không nhìn một chút bản thân mình những năm này hoang phế đến mức nào! Đệ cảm thấy một Khâu gia, cần đệ phải phí sức như thế sao? Cảm thấy mình làm rất tốt, rất lợi hại à?"

Tiêu Văn Dũ cười lạnh một tiếng: "Phụ thân không hề nghĩ đệ vô dụng như vậy, nhân mạch mà tổ tông Tiêu gia ta tích lũy được cũng không phải giả! Không bao lâu nữa, chức quan của Khâu gia sẽ không giữ được, đây là chuyện mà đệ có thể tính toán ra được sao? Nếu đệ học hành chăm chỉ, loại tiểu nhân này căn bản không cần đệ tự mình động thủ, xử lý, chẳng qua chỉ là chuyện của một câu nói!"

"Chuyện lần này đệ làm, không sai, thậm chí ta còn có thể khen đệ là huynh trưởng tốt, nhưng tầm mắt của đệ không thể giới hạn ở đó!" Tiêu Văn Dũ nói: "Lúc trước mẫu thân ngăn cản ta, ta nói đệ vài câu, bà ta đã khóc sướt mướt, bây giờ bà ta không ở đây, ngược lại cũng là chuyện tốt, hai huynh đệ chúng ta, chưa chắc không thể thành thật trò chuyện với nhau một chút, suy nghĩ một chút xem mâu thuẫn những năm này rốt cuộc có ý nghĩa gì!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi