HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Hòa thượng giả vừa nhìn thấy người của quan phủ lập tức kinh hãi.
Năm đó hắn làm ăn thất bại, trên thân còn bị trọng thương, quả thực nghèo túng đến cực điểm, cuối cùng được một hòa thượng trong một căn miếu đổ nát thu nhận.

Hòa thượng kia chính là Không Thiền, đối phương đối xử rất tốt với hắn, hắn được nuôi dưỡng trong căn miếu kia suốt một năm.
Sau khi thân thể khôi phục, vị nương tử kia của hắn cũng tìm tới, phát hiện hắn đã tiêu sạch toàn bộ tiền bạc, hết sức tức giận, làm ầm ĩ một trận với hắn.
Hắn cũng tức giận, quơ lấy giá nến đập chết người.
Một màn này, bị Không Thiền đại sư nhìn thấy.
Cũng may mà trong căn miếu đổ nát kia chỉ có Không Thiền đại sư trông coi, để có thể sống sót, hắn cũng không còn cách nào khác đành phải giết luôn cả hòa thượng, chôn cả hai thi thể cùng một chỗ…
Trời cũng giúp hắn, không tới mấy ngày, trời đổ mưa to.

Căn miếu nổ nát không được tu sửa nên bị rỉ nước nghiêm trọng, không thể ở lại được nữa, hắn liền giả mạo Không Thiền đại sư đi vân du bốn phương, cũng không có người hoài nghi…
Chỗ đó cũng không gần kinh thành, lại qua hai năm nữa, hai năm này hắn để râu, cố ý cải trang, dáng vẻ cũng giống Không Thiền đại sư đến ba bốn phần.

Mà Không Thiền đại sư vốn trông coi căn miếu lâu năm không mấy người quen biết, mà mấy người nhận biết đại sư cũng không thể nào đến kinh thành, cho nên hắn mới có thể ngang nhiên vơ vét của cải như thế.
Không nghĩ tới, lại bị một tiểu nha đầu phát hiện ra!
Làm sao nàng lại biết những chuyện này?
“Người của nha môn đến rồi sao? Chuyện này có nhầm không vậy? Sao đại sư có thể là giả được chứ?”
“Ta thấy nhất định là tiểu nha đầu này báo án lung tung rồi…” Những người ở đây, có rất nhiều người đã tiêu tốn không ít bạc cho hòa thượng giả, đương nhiên không nguyện ý thừa nhận mình bị lừa gạt, lại vội vàng nói: “Quan gia! Sao đại sư có thể là giả mạo được? Ngài ấy giảng kinh Phật rất hay, mấy ngày nay ta thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, thật sự là một vị Phật sống đấy!”
Quan gia bị kéo, sắc mặt cứng ngắc nói: “Đại nhân đã chuyển hồ sơ hộ tịch từ Hộ bộ về đây, nội dung trong hồ sơ có chút sai lệch với đại sư nên cần đưa về tra kỹ.”
Tiểu nha đầu ở bên cạnh từ sáng sớm đã đi báo án rồi.
Mở miệng liền nói ở kinh thành vừa có một hòa thượng giả đến lừa gạt tiền, còn nói hòa thượng này đã từng giết người, bản tính xấu xa.
Tất nhiên đại nhân không tin, nhưng nha đầu này trực tiếp báo tên tuổi của mình.
Nhân An Công trước đây, tiểu thư Tiêu gia!
Mặc dù Tiêu gia đã bị đoạt tước từ lâu nhưng gia chủ Tiêu gia bây giờ dù sao cũng là đại tướng quân tứ phẩm, nội tình vẫn còn đó, dù sao cũng phải cho chút mặt mũi, chẳng qua chỉ là thẩm tra một tên hòa thượng mà thôi nên đại nhân cũng giành ra một chút thời gian.
Lại không nghĩ rằng, trong hồ sơ hộ tịch này có gì đó không ổn.
Nếu không thì đã chẳng tới đây bắt người.
Vân Chước đứng ở một bên, giống như một bách tính bình thường, không có nửa điểm hùng hổ dọa người, bình tĩnh nhìn người quan phủ bước tới.
Hòa thượng giả vốn đã chột dạ, lúc này thấy người tới, sợ đến mức không thể nhúc nhích, mặc cho người khác kéo hắn ra ngoài.
Những người khác cũng bối rối.
Ai nấy đều hoang mang.
Những người đến cầu Phật này, có nam có nữ, tuổi tác đều khá lớn, con cháu trong nhà cho dù không có chức quan thì cũng là phú hộ trong kinh thành, nhìn thấy “đại sư” bị bắt, sau khi phản ứng lại, ai nấy đều tức giận không thôi.

Có người nổi giận ngay tại chỗ, có người lập tức về nhà, chuẩn bị bảo con cháu trong nhà đi hỏi thăm tình huống.
Vân Chước cũng chạy thật nhanh.
Đoán mệnh kiếm tiền là việc tốt, nhưng cũng phải xem thời điểm.
Những người này bị tổn thất rất nhiều tiền bạc, một khi hòa thượng giả vừa đi, chỉ sợ bọn hắn sẽ trút giận lên đầu nàng.

Nàng da mịn thịt mềm, cho dù bị kéo nhẹ một cái nói không chừng cũng có thể bị thương!
Nàng sợ chết, cũng sợ đau, không thể ở lại đây được!




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi