HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

"Ta có thể không cần nịnh nọt bọn họ?" Quách Sài Nữ ngồi thẳng người.

"Đương nhiên là có thể." Tiêu Vân Chước lập tức gật đầu: "Ngươi sợ bọn họ làm gì, trưởng bối cũng là người, ngươi khi còn bé ngay cả chó sói cũng không sợ, còn cần phải sợ hãi những người phàm phu tục tử hay sao?"

"Có lý!" Ánh mắt Quách Sài Nữ sáng lên: "Lúc trước ta chỉ nghĩ không có chỗ nương tựa, bên cạnh chỉ có tướng công! Bây giờ đã gặp Tiêu sư phụ, ta đã nắm chắc rồi! Cha ta còn có ngươi, đều cảm thấy ta không nên chịu uỷ khuất, vậy thì ta nên nghe lời các ngươi mới đúng."

"..." Hoắc Kiệt há to miệng.

Hắn trơ mắt nhìn, thân thể thê tử vốn dĩ đang co rúm lại, trong khoảnh khắc đã thẳng đứng.

Sài Nữ có vóc dáng cao, sau khi đến kinh thành, càng cao hơn so với những thiên kim đó một cái đầu, cho nên nàng ấy rất tự ti, bước đi đều cố gắng hết sức khom người, lúc này... ngược lại rất bá khí.

Từ sau khi về kinh, hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tự tin và vui vẻ như vậy của nàng ấy.

Là hắn... thật sự sai rồi hả?

Hoắc Kiệt cũng không ngăn cản, cẩn thận suy nghĩ về thiếu sót của mình.

"Phải rồi! Tiêu sư phụ, ngươi đến tìm cha chồng ta làm gì? Là có chuyện gì quan trọng sao? Ngươi xem ta gặp ngươi đã vô cùng vui vẻ, đã quên mất chuyện quan trọng của ngươi." Quách Sài Nữ lớn tiếng hỏi nàng, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Chước như phát sáng.

Hoắc Kiệt nhìn Tiêu Vân Chước, trong lòng nói không rõ là tư vị gì.

Lại có chút... ghen ghét.

Sài Nữ đối với hắn chưa từng dịu dàng như thế bao giờ.

Tiêu Văn Yến đối mặt với biểu tẩu không giống bình thường này, trong lòng có chút rụt rè.

Bên cạnh cậu, chưa bao giờ có người có dáng vẻ như vậy... thậm chí... lúc đại tỷ còn chưa về nhà, cậu nghe mẫu thân miêu tả đại tỷ, đại tỷ hiện ra trong lòng, gần giống như biểu tẩu trước mắt.

Không xinh đẹp, còn có hơi quê mùa thô lỗ.

Tiêu Vân Chước quay đầu nhìn Tiêu Văn Yến một cái: "Còn phải làm phiền biểu huynh lát nữa dẫn chúng ta đến thư viện, Hoắc tam thúc sắp xếp việc học cho Văn Yến đã hoàn thành rồi, nên dẫn thằng bé tới để tam thúc chỉ điểm một chút."

Hoắc Kiệt hơi kinh ngạc: "Cha ta nhận biểu đệ Văn Yến?"

"Chỉ là dạy thử mấy ngày, có thể nhận hay không vẫn còn khó nói." Tiêu Vân Chước chỉ nói.

Tiêu Văn Yến chép miệng, cảm thấy không phục, lần này cậu rất giỏi! Bài vở của phu tử, cậu đã làm nghiêm túc rồi.

"Tiêu sư phụ, đệ đệ ngươi là bị đánh à? Ai mà to gan như vậy dám đánh đệ đệ ngươi! Đơn giản là quá đáng! Chuyện này nếu như ở Quan Tây, ta nhất định phải gào to lên, gọi mấy chục huynh đệ đến đòi công đạo thay cho đệ đệ ngươi!" Quách Sài Nữ hết sức tức giận, mà còn có chút tiếc hận.

Sau khi nàng ấy rời khỏi Quan Tây, thì không còn năng lực lớn như vậy nữa, nhưng Tiêu sư phụ có.

Tiêu sư phụ ở Quan Tây rất nổi tiếng.

"Nó ấy à, đi đến nơi không nên đến, nên bị đánh, thương thế hơi nặng một chút, nuôi mấy tháng là được." Tiêu Vân Chước nhìn Tiêu Văn Yến: "Ta nhớ cha ngươi rất biết chơi đao, ngươi học được không?"

"Từ khi còn bé ta đã biết rồi, nhưng sau khi rời khỏi Quan Tây, đến xứ khác, thì lại không dễ nghịch đao, sợ doạ đến người khác, chỉ có thể lén lút chơi một mình vào ban đêm." Quách Sài Nữ nói xong, liếc nhìn Hoắc Kiệt một chút.

Thật ra, tướng công cũng không biết chuyện này.

Cha nàng ấy nói, dù sao bản lĩnh chơi đao này cũng không cần đến, cứ giấu là được, tránh hù cho tướng công trắng nõn này chạy mất.

"Hoắc gia không có ai có bản lĩnh như ngươi, điểm này, ngươi là phần độc nhất." Tiêu Vân Chước khen ngợi không hề keo kiệt chút nào: "Ta có một thiện đường ở kinh thành, nếu ngươi rảnh rỗi, có thể đến thiện đường làm thầy dạy võ, ta bỏ tiền ra mời ngươi, được chứ?"

"Thầy dạy võ? Ta muốn đi."

Quách Sài Nữ càng vui vẻ hơn, một con người to lớn, cứ thế dán bên cạnh Tiêu Vân Chước không buông tay.

Hận không thể dâng cái đầu lên trước mặt Tiêu Vân Chước.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi