HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Giờ phút này, Quách Sài Nữ cảm thấy Tiêu sư phụ quả nhiên như cha nàng ấy nói, biết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng biết, vô cùng lợi hại!

Nàng ấy không nói gì, nhưng lại biết trong lòng nàng ấy suy nghĩ gì.

Từ lúc tới Kinh Thành, nàng ấy thật sự vô cùng nhàm chán, ai cũng không biết, còn không thể xuất đầu lộ diện, cả ngày buồn bực muốn chết, Hoắc gia có tiền, nhưng nhà nàng ấy của cải không nhiều, mỗi lần tướng công mời nàng ấy ăn những thứ đồ chơi xa hoa đó, nàng ấy có cảm giác như răng sắp mềm nhũn ra, cũng không dám thấy nhiều biết rộng một lần.

"Nuôi cơm là được, ta không cần bạc, ngươi mở thiện đường khó khăn biết bao..." Quách Sài Nữ quan tâm nói ra.

"Tài vận của ta so với cách đây mấy năm đã tốt hơn rất nhiều, nuôi được ngươi, ngươi không cần lo lắng." Tiêu Vân Chước cảm thấy biểu tẩu giống như một con gấu lông vừa to vừa ngoan, mặc dù nhìn rất vụng về, nhưng thật sự nhanh nhẹn lại đơn giản khiến người ta yêu thích.

Hoắc Kiệt nhìn chằm chằm tay vợ.

Nàng ấy đang ôm cánh tay Tiêu Vân Chước thật chặt, ngoan ngoãn không thể tưởng nổi.

Bài vị sống biểu muỗi này... còn quá trẻ, rốt cuộc đã làm gì, chỉ với mấy câu đã dỗ cho thê tử hắn thành dáng vẻ như bây giờ? Trong khoảng thời gian ngắn, hắn đã không còn là người thân duy nhất mà thê tử tin tưởng ở kinh thành nữa...

"Nếu như là thiện đường, vậy thì chính là làm việc thiện, ngày khác ta cũng sẽ đến quyên góp chút tiền bạc, bày tỏ tâm ý." Hoắc Kiệt nhìn chằm chằm cánh tay hai người, sau đó yên lặng kéo Quách Sài Nữ về phía mình: "Biểu muội còn có chuyện quan trọng, không thể cứ quấy rầy nàng, ta đưa các ngươi đến thư viện tìm cha."

Quách Sài Nữ nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước.

"Cùng đi chứ?" Tiêu Vân Chước cười nhìn nàng ấy.

Quách Sài Nữ lập tức gật đầu: "Cùng đi!"

"Tướng công, hôm nay chúng ta hầm gà, đưa đến cho cha đi, thức ăn trong thư viện, nào có ngon bằng chàng tự làm. Chàng dọn dẹp một chút đi, ta ở cùng với Tiêu sư phụ!" Ánh mắt Quách Sài Nữ chưa từng rời khỏi người Tiêu Vân Chước.

Đều là nàng ấy không tốt, vừa gặp Tiêu sư phụ lần đầu tiên, vậy mà không nhận ra được, thậm chí còn cảm thấy biểu muội này mới xứng với tướng công.

Còn lâu mới xứng.

Tướng công nàng ấy yếu ớt như con gà nhép, dáng người cũng không đẹp như Tiêu sư phụ, càng không thông suốt như Tiêu sư phụ, nhất là lúc đối mặt với người nhà, rõ ràng là để ý, nhưng lại đoan trang giống như tảng đá, cũng không thú vị.

Tiêu sư phụ lại khác, nàng lợi hại như vậy, là xứng với thần tiên.

"..." Hoắc Kiệt hít vào một hơi, ánh mắt sâu kín khẽ lườm Tiêu Vân Chước một cái.

Tiêu Vân Chước giả vờ như không nhìn thấy.

Rất nhanh, Hoắc Kiệt đã thu thập xong, trong hộp cơm bỏ mấy món ăn, mùi thơm bay xung quanh.

Thủ nghệ của biểu huynh này đúng là không tệ, chỉ tiếc phía sau người này là Hoắc gia, không thiếu bạc, nếu không để hắn đến thiện đường dạy học thuận tiện làm đầu bếp cũng tốt.

Tiêu Vân Chước có hơi xấu hổ, gần đây, nàng nhìn ai cũng muốn đưa về thiện đường.

Phía trước, ba người Tiêu Vân Chước đi song song, phía sau, Tiêu Văn Yến được người hầu đỡ, cách thư viện cũng càng ngày càng gần.

Quách Sài Nữ nói rất nhiều, nói đến vui vẻ, ngay cả tướng công cũng quên rồi.

"Cha ta nói, lúc trước chỉ cần ông ấy trả tiền, lời của ngươi nói không bao giờ là không chuẩn. Ông ấy còn nói ngươi thường xuyên trừng phạt kẻ ác, nhìn đứa trẻ nhỏ bé rất dễ bắt nạt, trên thực tế là cọng rơm cứng! Khi đó ta đã nghĩ, về sau nếu có thể đi theo ngươi thì tốt, còn ầm ĩ đòi cha ta dẫn đến gặp ngươi! Thế nhưng là vận khí ta không tốt, mỗi lần đi ra ngoài cùng cha ta, ngươi cũng không tới, chuyện này khiến ta gấp muốn chết."

Hoắc Kiệt nghe thê tử thổi phồng, cũng hơi choáng rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi