HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Hắn bây giờ đã mười chín, nhưng khi nhìn thấy mấy quỷ hồn này, hắn vẫn sợ hãi hoảng hốt.

Nếu không phải là Tiêu Vân Chước đang ở đây khiến cho hắn vẫn còn giữ lại một chút tỉnh táo, muốn giữ thể diện thì bây giờ hắn đã bò loạn khắp nơi, miệng hét vang rồi.

Còn nàng thì sao?

Quỷ ở bên trong Vạn Cốt Pha có hình dạng gì?

Quỷ ở nói đó chắc chắn còn đáng sợ hơn nhiều so với những con quỷ ở trước mặt.

“Quỷ hồn trong Vạn Cốt Pha cũng không có nhiều đâu, còn có nhiều quỷ hồn biến mất hóa thành âm khí nữa. Những âm khí đó khác với âm khí dương khí tự nhiên của nhân gian, một số vẫn còn ý thức hung bạo còn sót lại, chạy loạn khắp nơi. Đương nhiên, một số ít quỷ hồn còn lưu lại cũng rất lợi hại, chẳng qua vận khí của ta rất tốt, khi bị đám quỷ hồn và âm khí kia ức hiếp thì sư phụ đến. Ông ấy dẫn đường cho ta đi tìm mấy thứ đồ hộ thân mới có thể giữ lại được tính mạng.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói với hắn.

“Sau khi ta rời khỏi Vạn Cốt Pha, quỷ ở bên ngoài cũng rất nhiều, đủ dáng đủ kiểu. Đương nhiên lúc đầu ta cũng rất sợ hãi, mà thể chất của ta cũng rất đặc biệt, dễ thu hút sự chú ý của quỷ hồn nên gặp rất nhiều kẻ xấu. Khi đó ta còn chưa biết cách đối phó với bọn hắn nên chỉ có thể trốn tránh…”

Tiêu Vân Chước bình tĩnh nói, trong mắt lại mang theo ý cười.

Nhớ lại thời gian đầu, là khổ sở đến cực hạn.

Dù sao thì sư phụ cũng chỉ là quỷ hồn, không thể chăm sóc cho nàng được. Nàng tay chân vụng về tự chăm sóc bản thân, lại còn bị quỷ hồn quấy rối, lại càng phải đề phòng ác ý đến từ người sống.

Từ khi bắt đầu, trong mắt người khác, nàng chỉ là một khất cái nho nhỏ.

Có người thấy khuôn mặt nàng xinh đẹp liền muốn bắt cóc nàng đem bán, thậm chí có người còn muốn giữ nàng lại làm con dâu nuôi từ bé, càng quá đáng hơn là trên đời này lại có rất nhiều nam tử đáng sợ, lại có thể sinh ra những tâm tư bẩn thỉu đối với những hài tử…

Một đường đi tới Quan Tây, nàng cắn răng, lảo đảo, liều mạng từ địa ngục bò trở lại nhân gian.

“Nhị ca, huynh đừng sợ. Kỳ thực rất nhiều quỷ hồn đều không hề có ý hại người. Khi còn sống bọn họ cũng là con người, mà trên người huynh cũng có đồ vật hộ thân, bọn họ không thể làm thương tổn huynh được.” Tiêu Vân Chước cười nhẹ nhàng nói.

Tiêu Văn Việt nghe những lời đơn giản kia, lại đau lòng đến cực điểm.

Khi Tiêu Vân Chước vừa về nhà, hắn thậm chí còn nghĩ, tiểu gia hỏa phản bội này nếu có chết ở bên ngoài cũng là đáng đời…

Hắn sai rồi.

Hắn ngơ ngơ ngác ngác nhiều năm như vậy, mà muội muội của hắn lại phải giãy dụa ở bên ngoài, liều mạng lang thang giữa người sống và người chết…

Nhưng hắn không biết gì cả.

“Ta…” Tiêu Văn Việt há miệng, lại không thể nói nên lời.

“Biểu đệ Văn Việt?” Đúng lúc này, trong phòng đột nhiên có một người xuất hiện.

Hoắc Kiệt từ thiện đường ở phía sau đi ra đây, vốn định tới chào Tiêu Vân Chước. Đương nhiên, mục đích chính yếu nhất vẫn là muốn Tiêu Vân Chước tìm thêm một ít phu tử dạy võ công, một mình thê tử hắn quá cực khổ, cả ngày phải dạy bảo mấy hài tử kia, không quan tâm đến hắn…

Lại không ngờ, thế mà lại nhìn thấy Tiêu Văn Việt?!

Sao người này lại tới chỗ này, đây không phải là mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Hoắc Kiệt vừa xuất hiện, mọi cảm xúc của Tiêu Văn Việt lập tức về lại trạng thái ban đầu.

Hắn đang sợ hãi, nhưng gần như chỉ trong nháy mắt đã lấy lại vẻ mặt tự nhiên, đồng thời đứng dậy nhìn sang, cố gắng hết sức phớt lờ mấy quỷ hồn kia rồi ung dung lên tiếng: “Hóa ra là Kiệt biểu huynh, thất kính.”

“Nhiều năm không gặp, Văn Việt biểu đệ thật sự đúng là càng thêm có khí phách. Nhìn thân thể này mà xem…chậc, đúng là có phong phạm của phụ thân mà!” Hoắc Kiệt mỉm cười, miệng đầy dối trá.

Hắn biết những lời này rất có thể sẽ đâm thẳng vào tim Tiêu Văn Việt.

Tiêu Văn Việt thân thể suy nhược, rất gầy. Tiêu Trấn Quan và Tiêu Văn Dũ thì thân hình cường tráng hơn rất nhiều. Bọn hắn đứng chung một chỗ thì hoàn toàn không giống người một nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi