HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Việt mặt không đổi sắc: “Khi còn bé hình như Kiệt biểu huynh còn vật tay với ta phải không nhỉ? Ta nhớ lúc đó Kiệt biểu huynh hoạt bát hiếu động, sức lực cũng rất lớn…Nhớ lại chuyện cũ, thật sự bùi ngũi mãi thôi, không bằng ta và huynh tái hiện cảnh tượng ngày xưa, ôn lại chuyện cũ một chút?”

“…” Khóe miệng Hoắc Kiệt giật giật.

Tay phải của hắn đã bị phế rồi, làm sao còn có thể ôn lại?

Nhưng khi nhìn vào tay Tiêu Văn Việt, mới phát hiện ra thiếu một ngón tay.

“Ha…” Hoắc Kiệt không khỏi bật cười, chỉ vào hắn nhịn cười: “Chẳng lẽ biểu đệ ở bên ngoài thiếu nợ nên mới bị người chặt đứt ngón tay? Chậc, thật đáng thương, rốt cuộc là nợ bao nhiêu tiền? Nếu như biểu đệ không ngại thì vi huynh cho ngươi mượn mười lượng, được không?”

Tiêu Văn Việt ngoài cười nhưng trong không cười, đưa tay chạm vào phần ngón tay bị mất.

Sau đó thản nhiên nói: “Chuyện có to tát gì đâu? Đoạn thời gian trước ngồi nói chuyện phiếm với Lục lão tướng quân, đến đoạn hưng phấn liền chặt một ngón tay nhắm rượu. Nếu như biểu huynh rảnh rỗi thì đêm nay chúng ta ăn tối cùng nhau, ta sẽ cắt thêm một đoạn nữa tặng ngươi nhắm rượu. Sau này hai huynh đệ chúng ta cũng sẽ có quan hệ “chặt tay”, tình thâm nghĩa nặng không giống bình thường.”

“…” Khóe miệng Hoắc Kiệt giật giật.

Không phải hắn không dám nói tiếp, mà là hắn tin Tiêu Văn Việt thật sự dám làm.

Lập tức nói sang chuyện khác.

“Ngươi tới đây làm gì?” Hoắc Kiệt ngoài mặt thì điềm đạm nho nhã, nhưng giờ phút này ánh mắt lại tràn đầy phòng bị.

Hắn cảm thấy Tiêu Văn Việt là lạ, đôi mắt đỏ hoe kia nếu không phải vừa mới khóc xong thì chính là tức giận, tức giận đến đỏ cả mắt.

Hiển nhiên, khả năng thứ hai lớn hơn.

Hai huynh muội cãi nhau à? Tặc tử Tiêu Văn Việt này sẽ không định chơi c.h.ế.t thân muội muội đấy chứ?

Trong quan hệ giữa Hoắc gia và Tiêu gia, thế hệ thứ ba này, các biểu huynh biểu đệ đều không ưa nhau. Trước đó Tiêu Vân Chước đã biết rồi, nhưng hiện tại tận mắt chứng kiến cũng có chút kinh ngạc đến ngây người.

Không nghĩ tới Hoắc Kiệt bình thường nhìn có vẻ hiền lành ngay ngắn lại có thể hung hãn như thế, mà nhị ca vừa nãy còn sợ đến phát run, giờ khắc này lại nghiến răng đánh trả như không có chuyện gì xảy ra.

Oán hận sâu đến như vậy à…

Nàng sửng sốt, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng thú vị đến vậy, thậm chí còn có chút hiếu kỳ, nếu hai người này cứ ngồi chung trong một căn phòng thì liệu có đánh nhau hay không?

Hai nam tử yếu đuối tay trói gà không chặt này, ai có thể thắng đây?

Hẳn là nhị ca đi, hắn yếu thì yếu thật, nhưng cũng liều mạng a.

“Đây là cửa hàng của thân muội muội ta, đương nhiên ta muốn tới xem thử. Ngược lại Kiệt biểu huynh, dù sao ngươi cũng là người ngoài, nếu như muội muội ta chiêu đãi không chu đáo thì mong biểu huynh đừng so đo với nàng.” Khí thế Tiêu Văn Việt không kém.

Hoắc Kiệt hừ một tiếng, ai mà lại không có muội muội!

Nhà hắn vẫn có đường muội đấy!

“Phu thê chúng ta đã ở lại thiện đường của Tiêu biểu muội cũng khá lâu rồi. Đúng rồi, mấy ngày trước ta còn cùng Tiêu biểu muội đi bắt một gã sát thủ đấy. Tuy rằng nhiều năm không gặp nhưng chúng ta vẫn nói chuyện rất hợp ý nhau. Văn Việt biểu đệ, người Tiêu gia các ngươi cũng đừng vì biểu muội lưu lạc bên ngoài mà tưởng rằng có thể ức h.i.ế.p nàng được. Nếu như nhà các ngươi không nguyện ý thu nhận người muội muội này thì cứ đến Hoắc gia chúng ta, phụ thân ta lập tức có thể nhận nàng làm thân khuê nữ.” Hoắc Kiệt lập tức nói.

Lúc trước hắn nghi ngờ người Tiêu gia ngược đãi Tiêu Vân Chước, bây giờ nhìn hai mắt đỏ bừng vì tức giận của Tiêu Văn Việt, hắn càng thêm khẳng định.

Tiêu gia hèn nhát, chỉ dám ức h.i.ế.p nữ tử, có bản lĩnh gì chứ?

Ánh mắt Tiêu Văn Việt nhìn chằm chằm, giống như muốn g.i.ế.c người.

Tiêu Vân Chước cảm nhận được sự tức giận của nhị ca, lại nghĩ đến hắn vừa cảm nhận được khí tức quỷ hồn, nếu cứ tiếp tục kìm nén như thế, với thân thể này của hắn thì chỉ sợ lại phát bệnh.

Vì vậy lập tức lên tiếng: “Hoắc tam thúc bây giờ đang dạy Tiêu Văn Yến đã rất đau đầu rồi, nếu lại nhận ta làm khuê nữ nữa chỉ sợ sẽ lập tức già thêm mười tuổi…Chẳng qua hai người đừng om sòm lên nữa, ta vừa mới nhận một đơn đặt hàng, lát nữa nhị ca sẽ đi cùng ta. Kiệt biểu huynh... ngươi cứ tự nhiên đi nhé?”

Muốn đi sao? Tiêu Văn Việt đột nhiên có chút kháng cự.

Không đi có được không?

“Đi đâu vậy? Ta cũng đi cùng.” Hoắc Kiệt vội vàng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi