HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước đứng dậy, sau đó chọn ra mấy người từ trong đám quỷ hồn.

“Làm phiền các ngươi đi với ta một chuyến, chỉ cần đứng ở đó giúp ta dọa người là được, chuyện gì cũng không cần làm. Mấy ngày này ta sẽ gấp rút giúp các ngươi hoàn thành nguyện vọng, xem như là tạ ơn các ngươi.” Tiêu Vân Chước nói với đám quỷ hồn kia.

Những quỷ hồn được Tiêu Vân Chước chọn trúng, không ai là không nguyện ý cả.

Bình thường bọn họ ở Độ Linh Các cũng chỉ nghe kinh siêu độ, sau đó lại chờ đợi trong một thời gian dài dằng dặc, nguyên cả một đám phải xếp hàng, rất nhàm chán.

Hơn nữa sau một thời gian ở cùng nhau, bọn họ phát hiện Tiêu đại sư là người có tính tình.

Nàng là người ân oán rõ ràng, còn đặc biệt công bằng, cho dù là nhận được lợi ích gì đều nhất định phải tìm cách trả lại, không bao giờ thiếu nợ ân tình, không có một chút dáng vẻ kiêu ngạo nào của đại sư. Cho nên đối với bọn họ mà nói, bây giờ có thể giúp được Tiêu đại sư cũng chính là giúp bọn họ!

Tiêu Vân Chước đứng dậy, dẫn theo đám quỷ ra ngoài.

Nàng mặc xiêm y do Hồ Tương Tương đặc biệt tìm tú nương chế riêng cho mình, một bộ váy lụa mỏng mây mù hoa đào, màu sắc của hoa theo làn váy lay động như ẩn như hiện, màu sắc xinh đẹp mà không diễm tục, ngược lại có vài phần cảm giác đạp hương thành tiên.

Từ sau khi Tiêu Vân Chước mở cửa hàng, hiện giờ Hồ Tương Tương đã trở thành bà chủ của phường vải Cao Thăng. Mà dường như nàng ấy cũng tìm được việc vui lớn nhất, thỉnh thoảng lại tới đây đưa mấy bộ xiêm y cho nàng mặc thử. Ngay từ đầu Tiêu Vân Chước còn từ chối, nhưng Hồ Tương Tương có cái miệng được trời ưu ái, chỉ nói mấy câu, Tiêu Vân Chước đã trở thành lao động miễn phí tuyên truyền cho nàng ấy.

Rõ ràng đã nhận được chỗ tốt, nhưng sau khi nghe Hồ Tương Tương thổi phồng xong, Tiêu Vân Chước thậm chí còn có cảm giác mình đã chịu thiệt...

Cho nên hiện giờ, Tiêu Vân Chước dứt khoát nhận mệnh, thậm chí cũng rất mong chờ được gặp Hồ Tương Tương, cố gắng học bản lĩnh ăn nói của nàng ấy.

Giờ phút này, nàng bước chân, phía trước có quỷ dẫn đường, từng bước một đi tới.

Nơi mà nàng muốn đi cũng không xa, nàng cũng không vội.

Mười hai quỷ hồn phía sau xếp thành hàng mà đi. Mặc dù không biết nàng muốn làm gì, nhưng bọn họ cũng cảm thấy rất thú vị, cũng thành thành thật thật, nhưng mà... Tiêu Vân Chước chọn đều là quỷ hồn có tướng mạo đáng sợ nhất trong Độ Linh Các, cho nên bọn họ vừa xuất hiện, cô hồn dã quỷ bình thường trên đường đều sợ tới mức đứng sang một bên.

Rất nhanh, Tiêu Vân Chước đã ngừng lại.

Chỉ thấy quỷ hồn Khương Nguyên cả người bốc lên oán khí, đang bồi hồi ở cửa một cửa hàng.

Nàng ta khi còn sống bị thương nặng, lúc vừa đau vừa đói đã từng xin ăn ở trước cửa hàng này. Chủ quán cũng không phải người keo kiệt, lúc đầu thấy nàng ta đáng thương, cho chút cơm thừa rau thừa, nhưng ai biết Khương Nguyên thế mà còn ghét bỏ, mở miệng mắng chủ quán là đuổi ăn mày...

Lẽ thẳng khí hùng đòi phải vào trong cửa hàng ngồi, một hai đòi phải ăn đồ ăn sạch sẽ... còn muốn chủ quán gọi cho nàng ta một đại phu...

Chủ quán cũng không phải là người coi tiền như rác, trực tiếp đánh người ra ngoài.

Dù sau đó nàng ta lại ngoan ngoãn đồng ý ăn cơm thừa, chủ quán cũng không để ý tới nàng ta nữa.

Khương Nguyên c.h.ế.t ở gần cửa hàng này.

Trong nháy mắt khi linh hồn rời khỏi thân thể, Khương Nguyên cực hận.

Nhất là khi nhìn t.h.i t.h.ể của mình bị người của quan phủ kéo đi, tùy tiện ném ở bãi tha ma, nàng ta càng hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ những người từng hại mình!

Nhưng mà nàng ta đã đánh giá cao năng lực của mình...

Tuy nàng ta có oán khí, thậm chí hận không thể trở thành lệ quỷ báo thù, nhưng lại không phải cứ muốn là được. Nàng ta c.h.ế.t rất đơn giản, mà con đường này bình tĩnh tường hòa, cũng không phải âm địa, chỉ là một con quỷ mới xuất hiện làm sao có bản lĩnh đại sát tứ phương?

Lúc còn sống không có bản lĩnh, c.h.ế.t cũng chẳng ra sao. Sau khi ngông cuồng hai bận bị lão quỷ dạy cho một trận, nàng ta không dám phách lối nữa.

Chỉ quanh quẩn ở chỗ mình chết, cố gắng hấp thu âm khí làm bản thân lớn mạnh hơn, lại thuận đường quay trở lại cửa hàng này nguyền rủa mỗi một người sống vào cửa hàng này dùng cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi