HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước giống như không nhìn thấy nàng ta, trực tiếp đi vào trong cửa hàng. Cửa hàng này rất đơn giản, chủ yếu là bán chút bánh bột, vài món ăn nhẹ.

Buôn bán không tệ, lui tới đều là dân chúng tầm thường.

Chủ quán rất khách khí, rất nhanh đã bưng đồ lên cho Tiêu Vân Chước.

“Tiêu Vân Chước! Là ngươi!” Khương Nguyên nhìn thấy nàng, phẫn nộ trong mắt lập tức xông ra, lao thẳng về phía nàng: “Ta còn muốn đi tìm ngươi đây! Không ngờ chính ngươi đến đây rồi! Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ đó, ta muốn làm cho ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!”

Bộ dáng khi còn sống của nàng ta mặc dù không phải tuyệt mỹ, nhưng cũng coi là giai nhân thanh tú.

Nhưng lúc này... vết thương trên khuôn mặt trắng xanh rất rõ ràng, tròng mắt cũng lồi ra nhiều hơn trước, tràn đầy tơ máu, mặc dù so ra ít đáng sợ hơn mười hai quỷ hồn trông coi bên ngoài cách đó không xa nhưng cũng là bộ dáng dữ tợn cố chấp, diện mạo đáng ghét. Nàng ta giống như phát điên lao thẳng về phía Tiêu Vân Chước, hận không thể bóp chết Tiêu Vân Chước.

Nhưng khi cánh tay kia mới chạm vào y phục của Tiêu Vân Chước, cả người đã bị một sức mạnh đánh bay ra ngoài!

Đầu ngón tay giống như bị lửa thiêu, đau đến nỗi thấu tận tim gan.

“Vì sao... Vì sao ngươi còn có thể làm tổn thương ta được?!” Khương Nguyên cũng kinh ngạc, nàng ta khó mà tin nổi nhìn chằm chằm Tiêu Vân Chước, nghĩ mấy cũng không ra.

Tiêu Vân Chước vẫn đang chậm rãi ăn, trong miệng lại như lơ đãng hỏi chủ quán: “Nghe nói ở gần đây có người chết à?”

“Còn không phải sao... là một tên ăn mày, ài, có thể là đầu óc không được tỉnh táo cho lắm. Tính tình cũng nóng nảy nữa, lúc đầu ta cho nàng ta đồ ăn, nàng ta không vui lại còn mắng chửi người, xông vào trong cửa hàng của ta, dọa khách nhân hoảng sợ. Ta cũng không còn cách nào khác đành phải đuổi người đi ra ngoài. Về sau người này mỗi ngày đều gọi cửa, quả thực giống như là ta thiếu nợ nàng ta vậy...” Chủ quán thở dài: “Nhìn thấy thì vẫn còn trẻ, làm gì mà không được chứ, lại còn đường đường chính chính đi ăn xin như vậy…”

Ông ấy vốn chỉ muốn làm việc thiện, sau đó nghe nói, đại nương bán bánh bao bên cạnh nhìn thấy đó là một cô nương. Thấy nàng ta cũng rất đáng thương nên bà ấy liền bảo nàng ta tắm rửa sạch sẽ, theo bà ấy bán bánh bao mấy ngày, không cho được bao nhiêu tiền công nhưng đảm bảo mỗi ngày ăn no, hỏi nàng ta có nguyện ý hay không...

Nhưng cô nương ăn mày kia nghe xong liền điên điên khùng khùng nói mình có rất nhiều tiền, còn nói đại nương bán bánh bao ép nàng ta làm nô, nghĩ cũng đừng nghĩ...

Nếu là đầu óc bình thường, mấy miếng ăn, liền cho.

Nhưng người này không bình thường, lỡ như liên lụy đến nhà bọn họ, vậy phải làm thế nào mới được?

“Giống như mấy hôm nay thời tiết tốt, ôn hoà, không nóng không lạnh, buổi tối cũng không lạnh chết người. Nếu nàng ta chân tay đầy đủ, chỉ cần kiên nhẫn chịu khó ở lại phố xá xung quanh tìm một chút việc làm, dù là không có thể diện nhưng kiếm miếng cơm ăn, tạm thời bảo vệ tính mạng cũng không phải quá khó khăn.” Tiêu Vân Chước vừa cười vừa nói.

Giống như nói cho Khương Nguyên nghe.

“Mấy cửa hàng này của chúng ta chính là kiếm miếng cơm ăn, làm sao có thể nuôi nổi người làm? Nhưng khẩu phần lương thực của một tiểu cô nương vẫn có thể trả được...” Chủ cửa hàng cười ha hả đáp lại: “Coi như là làm việc thiện tích đức...”

Tìm việc thì dễ, nhưng cái khó là chịu cúi đầu, chịu được nỗi khổ không kiếm được tiền.

Bằng không thì người người đã đến những cửa hàng này cướp việc làm rồi.

Tiêu Vân Chước đã ăn xong, đưa tiền trả, mặt khác lại móc ra một lá bùa đặt lên bàn: “Lòng dạ ác độc lại còn ích kỷ, còn đột tử đầu đường, sao có thể là thứ tốt được? Sau khi chết cũng là âm hồn bất tán, nếu ông chủ nguyện ý thì mang lá bùa này mấy ngày để trừ tà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi