HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Vân Chước nhìn Bao Đại Thụ ngồi bên cạnh Tiêu Văn Yến, mím môi một cái.

Người sống bình thường không ngửi thấy mùi quỷ hồn, nhưng mùi Bao Đại Thụ quá nặng, lại ngồi gần Tiêu Văn Yến, khó tránh khỏi sẽ có một chút mùi xông ra.

Tiêu Vân Chước không trả lời Tiêu Văn Yến mà nghiêm túc mở ra từng tấm giấy viết chữ như gà bới ra.

“Đây là hoa cúc, ta hỏi thì tên Kim Mãn Đường gì đó, là bị một đại quản sự mua đi, không biết là quản sự nhà nào, nhìn rất khí phái, lúc ấy thanh toán một ngàn lượng bạc. Kim Mãn Đường bán rất chạy, vị khách nhân kia mua hơn mười chậu...”

“Hoa này không đắt, hoa mẫu đơn mới đáng tiền. Có một chậu hoa mẫu đơn giá trị ba vạn lượng, cái này, là tháng năm năm ngoái...”

“Sau khi bán được mẫu đơn không bao lâu thì lại bán được mấy chậu hoa lan, bọn họ nói hoa lan là hoa quân tử gì đó, nhưng hiếm có, rẻ nhất là ba trăm lượng, đắt cũng có, đắt nhất là tám ngàn lượng! Ta cũng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy...”

“Tháng đông năm ngoái, còn bán hoa mai, sửa sang lại nhìn rất đẹp mắt, nhưng ta cảm thấy không có hương hoa mai trong núi, thế mà vẫn có người mua. Khách nhân lúc mua rất vui vẻ, bọn họ cũng không mặc cả, nói bao nhiêu bạc liền trả bao nhiêu bạc, ngân phiếu kia giống như giấy vệ sinh trong hầm cầu vậy, ném xuống đất cũng không đau lòng... Chẳng qua nhà vệ sinh nhà phú quý cũng không tầm thường, không thối như nhà ta, mùi trong đó cũng rất thơm...”

“...”

Bao Đại Thụ nói nhảm nhiều, nhưng đồ vật mình vẽ ra thì lại nhớ rất rõ ràng.

Tiêu Vân Chước thuật lại từng câu từng chữ theo lời hắn nói.

Tiêu Văn Yến càng viết càng cảm thấy không biết nói gì: “Đại tỷ, ngươi thật sự xác định trên tờ giấy này viết là ý tứ như vậy sao? Hoa này ta có thể nhận ra, vẽ hẳn là mẫu đơn, nhưng giá bán ba vạn lượng!? Điều này sao có thể chứ!”

“Trong kinh mặc dù có một số người thích đấu hoa, bọn họ quả thật cũng sẽ nâng giá một ít hoa cực phẩm, nhưng phàm là xuất ra cực phẩm thì tất nhiên toàn thành đều biết, hơn nữa cuối cùng mặc dù không phải rơi vào trong tay hoàng gia thì cũng là nhà quyền quý, giá cả cũng không đạt tới độ cao này...” Tiêu Văn Yến đều chấn kinh.

Thợ hoa nổi tiếng nhất trong kinh cũng chỉ có mấy người, hàng năm bồi dưỡng ra những loại mới được đặt ở cửa hàng bán hoa nào, bán bao nhiêu bạc, căn bản cũng không phải là bí mật.

Hoa mẫu đơn giá ba vạn lượng... nhiều tiền như vậy, không có khả năng một chút tiếng vang cũng không nghe thấy.

“Cho nên ngươi cảm thấy, ba vạn lượng này mua hoa mẫu đơn, hay là thứ khác?” Tiêu Vân Chước nhìn ghi chép của cái rương này, nhịn không được cười lạnh một tiếng.

Chữ Bao Đại Thụ rất lớn, cho nên ghi lại rất nhiều thứ.

Nhưng nếu những vật này cộng lại, cũng không phải là hai ba mươi vạn lượng như Bao Đại Thụ đã nói...

Trong lòng Tiêu Văn Yến cũng mơ hồ có chút suy đoán, cậu có chút bối rối hỏi: “Đây là nhận hối lộ sao? Quản thị sao? Dưới chân thiên tử, bọn họ làm sao dám? Đại tỷ, ta cảm thấy... ngươi tuyệt đối đừng truyền lung tung, không phải là ta nhát gan mà là cảm thấy việc này không phải chuyện nhỏ, phụ thân và đại ca đều không ở nhà, lỡ như ngươi xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Chúng ta chỉ thành thật ghi chép lại những thứ có ở đây, những thứ khác không cần quản nhiều.” Tiêu Vân Chước cực kỳ bình tĩnh: “Ta là đang nhằm vào Quản gia sao? Không phải, ta chỉ giúp người chết sửa sang lại di vật mà thôi, căng thẳng cái gì?”

Lời này, Tiêu Văn Yến là một chữ cũng không tin.

Nàng ngay cả hầm cầu cũng muốn đào, rõ ràng chính là hướng về phía Quản thị!

Nhưng Tiêu Văn Yến cũng biết bản lĩnh của mình, muốn ngăn cản đại tỷ? Cậu còn non lắm...

“Tiếp tục ghi nhớ!” Thanh âm lạnh như băng của Tiêu Vân Chước truyền đến.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi