HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Tiêu Văn Yến thành thành thật thật, mỗi lần viết xuống một cái, bàn tay nhỏ bé kia đều có chút nhịn không được mà run lên.

Cái gì mà hoa sơn trà bán một vạn hai ngàn lượng? Cái gì mà cây giống Hải Đường vạn dặm mới tìm được một cây, chào giá mấy ngàn lượng? Bán chính là hoa sao? Cậu cảm thấy bán chỉ sợ là chậu hoa kia, mà chậu hoa kia khẳng định cũng không phải chậu bình thường, là chậu Tụ Bảo...

Tuy Bao Đại Thụ là một người thành thật bình thường, nhưng người thành thật cũng không phải là không có chỗ tốt.

Mỗi ngày hắn sống trong cửa hàng đều trôi qua bình thường, nhàm chán lại chẳng có gì thú vị, cho nên hắn càng có thể nhớ kỹ những thứ nhìn thấy.

“À đúng rồi, có đôi khi đưa tới không phải bạc, là dùng vật đổi hoa. Ta cũng không nghĩ ra, một hạt châu thật lớn cất trong một cái hộp gấm lại đổi một vạc thủy tiên... Đại sư, củ sen mà nhà giàu ăn có phải không giống người nghèo chúng ta hay không?” Bao Đại Thụ cảm thấy mỗi một cuộc giao dịch mình từng thấy đều không giống bình thường.

Cũng chính bởi vì không giống bình thường, cho nên hắn làm sao cũng không quên được.

Tiêu Vân Chước im lặng một lúc, cũng không biết phải giải thích thế nào với người thành thật này.

“Cửa hàng không có người bình thường nào vào mua đồ sao?” Tiêu Vân Chước đột nhiên hỏi.

“???” Tiêu Văn Yến sửng sốt một chút.

“Có, có.” Bao Đại Thụ vội vàng gật đầu: “Cũng có một số người vào trong cửa hàng hỏi giá, ví dụ như chậu mẫu đơn kia, lúc khách nhân hỏi thì tiểu nhị nói mẫu đơn tám mươi lượng, khách nhân kia vừa nghe liền sợ chạy, nói “Sao lại đắt như vậy!”... Sau đó tiểu nhị nói với ta, khách nhân kia là người ngoài nghề, không hiểu, cho nên tùy ý nói cái giá hù người ta là được...”

“Cửa hàng kia không lớn, nằm ở vị trí cũng không dễ thấy. Lúc ta ra cửa, thỉnh thoảng gặp được những khách nhân kia, khách nhân cũng chỉ trỏ, nói ta mở hắc điếm, cho nên người phụ cận đều không đi chỗ ta mua đồ...”

“Nhưng có một số người tám mươi lượng ngại đắt, có một số người lại ba vạn lượng không mặc cả, thế đạo này... quả thực là điên rồi...”

“Ta chặt củi là gỗ, mà đám hoa cỏ kia chẳng phải cũng là gỗ sao? Ta chặt một ngày củi lửa cũng chỉ kiếm được ba mươi năm mươi văn, ngay cả rễ của mấy cây hoa kia cũng không bằng...”

“...”

Đầu Bao Đại Thụ đã sớm rối loạn.

Hoa đáng tiền, củi không đáng tiền, nhưng rõ ràng người không thể rời khỏi củi, củi quan trọng hơn!

Đừng nói là củi, cho dù là mạng người cũng không đáng tiền.

Hai khuê nữ của hắn, sinh tử cộng lại là hai trăm lượng, truyền đi, rất nhiều người đều nói đáng giá. Bọn họ nói nha đầu kia nếu bán cho Nhân Nha Tử, bộ dáng xinh đẹp khả năng cũng chỉ một hai chục lượng mà thôi, hắn có thể được nhiều như vậy, vận khí thật tốt...

Hắn không hiểu.

Hắn sống cả đời này, chưa từng tính toán qua tiền như vậy, cho nên hắn có đôi khi nghĩ, chẳng lẽ các quý nhân dùng tiền khác với bọn họ sao?

Tuy rằng thịt trên người Bao Đại Thụ đã nát rất nhiều nhưng trên bàn tay thô ráp vẫn có thể nhìn ra vết chai, có lẽ còn có rất nhiều vết nứt, đó là dấu vết do năm tháng và nghèo khổ lưu lại.

Trên khuôn mặt già nua xấu xí của hắn nhìn không ra quá nhiều cảm xúc bi thương, càng nhiều hơn chính là mê mang cùng khó hiểu đối với thế sự.

Giấy trong rương nhiều nhưng lại không xếp cẩn thận, trên đường trở về, hai tỷ đệ đã sắp xếp xong thứ này.

Vừa xuống xe, toàn bộ đồ vật đều giao lại hết cho Hoắc Tuân.

Hoắc Tuân mở ra xem, nhưng vừa nhìn, biểu cảm trên mặt cũng suýt chút nữa không giữ nổi. Ông ấy cũng giống như Tiêu Văn Yến, rất nhanh đã hiểu ra, thứ đồ chơi này căn bản không phải là tiền bán hoa gì cả...

Thứ này có chút phỏng tay...

“Thứ này... Ta và ngươi đều không tiện giữ, ta sẽ lén đưa nó cho Lưu ngự sử, người này thanh chính liêm minh. Nếu có được tin tức, chắc chắn sẽ tra xét rõ ràng...” Hoắc Tuân lập tức đem những thứ Tiêu Văn Yến đã chép xong nhét vào trong ngực.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi