HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

“Ngươi vừa rồi nói nàng công báo tư thù, là chuyện gì xảy ra? Nói cho trẫm nghe.” Càn Hòa Đế cảm thấy sổ con cũng sửa không nổi nữa, dứt khoát đứng dậy, định đi ngự hoa viên dạo chơi, hít thở không khí.

Nhìn kỹ một chút, tránh cho bị những tên hỗn trướng kia làm cho tức chết.

Nói chuyện xưa, Lục lão tướng quân đương nhiên sẽ biết.

Khi Tiêu Vân Chước cãi nhau với Trưởng công chúa, mặc dù ông ấy không có ở đó nhưng sau đó nha đầu La gia kia từng câu từng chữ đều nói rõ ràng, cho nên giờ phút này ông ấy cũng có thể nói chuyện này có đầu có đuôi.

Càn Hòa Đế nghe vậy thì nhíu mày.

“Phụ nhân kia của Tiêu gia quả thực là thiển cận! Trẫm cũng nhớ rõ bà ta, bà ta chính là con dâu mà lão sắc quỷ Tiêu gia kia lựa chọn kỹ càng. Năm đó ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, còn nói khoác không biết ngượng rằng các quý nữ đoan trang trong kinh thành như khúc gỗ, duy chỉ có nữ nhân này sinh cơ bừng bừng, như kiều hoa dưới nắng, xinh đẹp đến cực điểm! Tiêu Trấn Quan cưới một nữ tử như vậy, cũng đã thủ bà ta nhiều năm, một thiếp cũng chưa từng nạp, đúng không?” Trước khi Càn Hòa Đế lên ngôi, tin tức cũng rất rộng.

Tiêu gia trước kia còn có vị trí Quốc Công, nhất cử nhất động cũng được chú ý, ông ta không muốn biết cũng khó.

Có điều hiện giờ làm hoàng đế thì cả ngày không nên hiếu kỳ chuyện nhà của thần tử.

“Đúng là như thế.” Lục lão tướng quân cũng gật đầu: “Trước đây ta cũng không thấy có gì không ổn, chỉ là không nghĩ tới sau lưng lại có lòng dạ độc ác như thế, có thể vứt bỏ hài tử này đi.”

“Nha đầu Tiêu gia kia quả thật là mạng lớn, trải qua kiếp nạn này còn có thể có cơ duyên học được một thân bản lĩnh, cũng là khó lường.” Càn Hòa Đế khen một tiếng, nhưng vừa nói xong lại nói tiếp: “Nhưng bản lĩnh quá lớn cũng không tốt, sẽ gây chuyện!”

“Bệ hạ định xử trí Kỷ gia và Trưởng công chúa như thế nào?” Lục lão tướng quân hỏi.

Càn Hòa Đế vừa nghe, ánh mắt đều lạnh đi vài phần: “Vinh Giang trưởng công chúa... tuy là hoàng tỷ của trẫm, nhưng quả thực là một người ngu xuẩn không có đầu óc! Trẫm hận không thể trực tiếp ban chết cho bà ta! Để bà ta đi gặp tiên hoàng!”

Chỉ là ban chết cho tỷ tỷ, chung quy vẫn không dễ nghe.

Một lát sau, Càn Hòa Đế vẫn gọi người đến truyền chỉ.

“Tống tất cả người Kỷ gia vào ngục, tra rõ ràng quan hệ lui tới, đợi sau khi tra rõ ràng rồi ban chết cho toàn bộ mấy huynh đệ Kỷ gia kia! Những người khác, lưu đày đi Tây Bắc, trưởng công chúa Vinh Giang... lấy lại phong hào biếm làm thứ dân!” Hoàng đế nghĩ đến liền cảm thấy khó chịu: “Không muốn làm công chúa thì lăn ra ngoài làm ăn mày, trẫm ngược lại muốn nhìn xem, không có hoàng gia che chở, bà ta tính là cái gì!”

Hành vi của trưởng công chúa Vinh Giang đã chạm đến nguyên tắc của Càn Hòa Đế.

Trước khi ông ta đăng cơ, tuy cũng sẽ lôi kéo triều thần, cố gắng tạo thế cho mình, nhưng đã làm hoàng đế rồi thì không hy vọng các con của mình giống mình lúc trước.

Hơn nữa, năm đó ông ta được tiên hoàng nhìn trúng, tất cả hành vi đều được ngầm đồng ý.

Hiện giờ ông ta mới đăng cơ mấy năm, các nhi tử dưới gối đã ngồi không yên rồi à?

Từng người từng người này, không phải muốn trù ông ta sớm ngày quy thiên sao?

Lục lão tướng quân cũng đã nói rất rõ ràng, ông ta còn có thể nghe không hiểu được sao? Vinh Giang tìm Tiêu Vân Chước gây phiền phức, một là vì thể diện, còn nữa... Hiển nhiên là vì ra mặt cho Quản thị...

Nói cách khác, ông ta cho hoàng tỷ Vinh Giang thể diện, đề bạt con cháu của bà ta. Kết quả là, bà ta lại hướng về nhị nhi tử của mình?

Ha!

“Nha đầu Tiêu gia này tố cáo có công, quả thật là một công lớn, ngươi nói trẫm nên thưởng nàng thế nào?” Càn Hòa Đế vừa chuyển giọng, nhìn về phía Lục lão tướng quân: “Nàng và mẫu thân không hòa thuận, hay là để trẫm ban thưởng mấy cô nương xinh đẹp cho phụ thân nàng nhé? Thay nàng xả giận?”

“...” Lục lão tướng quân rất hoài nghi bệ hạ không phải muốn ban thưởng Tiêu Vân Chước, mà là nhân cơ hội trả thù...

Ban thưởng tiểu cô nương người ta, lại ban cho người ta thứ mẫu?!

Nào có đạo lý như vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi