HUYỀN MÔN THẦN TOÁN BÓI QUẺ QUÁ LINH TOÀN KINH THÀNH CHẤN ĐỘNG

Lục lão tướng quân cũng không khuyên bệ hạ, dù sao loại chuyện ban thưởng tiểu thiếp cho Tiêu Trấn Quan này...

Ông ấy cảm thấy thất đức, nhưng cũng rất thú vị.

Hơn nữa, bệ hạ cố ý ban thưởng, không quan tâm là thưởng cái gì, đều là quân ân!

Tiêu Trấn Quan mấy năm trước vẫn luôn bày ra cái mặt lạnh lùng cho tiên hoàng với bệ hạ, cái tính tình rùa đen rụt đầu này đã không ít lần làm bệ hạ tức giận. Nếu không phải nể mặt ông ấy quả thật có chút bản lĩnh thì mạng nhỏ đã sớm không còn rồi. Hôm nay tuy rằng bệ hạ trọng dụng ông ta nhưng cái gai trong lòng rõ ràng vẫn còn đó, dù sao cũng phải để bệ hạ phát tiết một chút.

Nha đầu Tiêu gia kia cũng là bị phụ thân nàng liên lụy.

Phàm là tiểu nha đầu kia đổi họ, nếu là khuê nữ của Hoắc gia thanh lưu, nhất định bệ hạ đối với nàng sẽ phải khoan dung hơn vài phần.

Lúc này Càn Hòa Đế cũng suy nghĩ một chút, tuy rằng ông ta tức giận Tiêu gia nhưng cũng không thể trút giận quá rõ ràng, lại nhanh chóng nói: “Tiêu gia đã nhiều năm không được ban thưởng gì rồi phải không? Lần trước tiểu nha đầu này đi tìm Ân Nguyên Phu gây phiền toái, nghe nói dùng là Ngân Nguyệt Toái Tinh Hồng Anh thương do Thánh Tổ ban tặng à? Thanh Hồng Anh thương này cũng không tính là vật hiếm có gì, qua vài năm nữa chỉ sợ không ai nhớ rõ, như vậy đi...”

“Lấy thanh Tử Dương Kiếm của trẫm ra đưa cho nữ nhi Tiêu gia, nhìn kiếm này có thể tăng thêm can đảm, tôi luyện chính tâm, xóa đi gỉ sắc gia môn, dương quang thần uy bảo vật.” Càn Hòa Đế nói với đại tổng quản bên cạnh.

Lục lão tướng quân vừa nghe, cũng có chút kinh ngạc: “Bệ hạ thánh minh.”

“Tuy là nữ nhi nhưng nàng cũng có chỗ hơn người, trẫm cũng sẽ không bạc đãi nàng.” Càn Hòa Đế nói xong, lại nói thêm một câu với đại tổng quản: “Chọn ba nữ tử xinh đẹp nhất qua đó, phẩm tính tốt một chút. Đợi khi nào Tiêu Trấn Quan hồi kinh, bảo các nàng phải bảo ban đốc thúc Tiêu Trấn Quan cố gắng. Tuy rằng trẫm ban thưởng giai nhân nhưng cũng không thể để mấy giai nhân này làm loạn môn phong Tiêu gia được, trẫm cũng không muốn Tiêu gia lại xuất hiện một con quỷ háo sắc.”

Đại tổng quản lập tức nói vâng.

Lục lão tướng quân trơ mắt nhìn, cũng có chút hâm mộ.

Tiêu Trấn Quan chưa chắc muốn có giai nhân ở bên cạnh, nhưng ông ấy muốn!

Càn Hòa Đế lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Lục lão tướng quân, dứt khoát bảo người bên dưới chuẩn bị, giữ lão nhân này ở lại cùng dùng bữa.

Lão gia hỏa này sống được lâu, lâu đến mức khiến người ta hâm mộ, để Lục lão tướng quân bạn giá, lây ké phúc tuổi thọ cũng không tệ.

Cảnh sắc ngự hoa viên rất đẹp, nhất là hoa cúc nở rộ, thư thái dễ chịu.

Giữa quân thần ở chung hòa hợp, lời nói Lục lão tướng quân tuy thô tục nhưng thẳng thắn, thuận đường nói ra cảm tưởng khi luyện quân mấy ngày hôm trước, Càn Hòa Đế cũng nghiêm túc lắng nghe.

Chỉ là không bao lâu sau, người bên dưới nói: “Bệ hạ, Lưu Ngự Sử yết kiến, có chuyện quan trọng cần báo...”

“Tuyên.” Càn Hòa Đế cũng không nghĩ nhiều.

Thái giám lập tức truyền ra ngoài, không bao lâu, Lưu Ngự Sử liền vội vàng bước tới.

Chỉ thấy tay ông ấy cầm một chồng giấy, khom lưng cúi đầu, thấy bệ hạ liền quỳ xuống bái kiến, sau đó mới cẩn thận trình đồ lên.

“Đây là cái gì?” Càn Hòa Đế cũng có chút kinh ngạc: “Chuyện gì mà không thể đợi đến buổi chầu sớm rồi nói?”

“Thần... Thần gần đây có được chút sổ sách, cố ý mang đến cho bệ hạ nhìn một cái...” Lưu Ngự Sử cũng rất khẩn trương.

Chờ đến buổi chầu sớm rồi nói? Quả thật không được.

Hiện tại ông ấy xin gặp riêng, bệ hạ có ý nghĩ gì đều có thể tự mình động thủ trước, nhưng nếu ở ngay trước mặt quần thần, vậy thì không có bậc thang đi xuống nữa.

Càn Hòa Đế mở ra lật xem.

Vừa lật một cái, lông mày ông ta đã nhíu chặt lại.

Nhìn sổ sách, lại nhìn hoa cúc bên cạnh, nhất thời cảm thấy hoa này cũng không còn thơm: “Nuôi dưỡng ra một chậu hoa cúc lại cần nhiều bạc như vậy à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi