HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

- Hoa hội trưởng, thật ngại quá, đã huỷ phòng luyện chế của ngươi rồi.

Diệp Huyền mỉm cười nói.

- Không sao, không sao, phòng luyện chế của ta có thể được Diệp Huyền đại sư sủng hạnh thì đó là vinh hạnh của nó.

Hội trưởng Hoa La Huyên nghẹn họng trân trối nhớ lại hành động thuần phục của Lâm Hùng, cho nên nói năng lộn xộn ngay cả từ sủng hạnh cũng đem ra nói được, cảm thấy những chấn kinh nửa đời trước của lão còn không nhiều bằng một ngày hôm nay.

- Đúng rồi Diệp Huyền đại sư, ta có một yêu cầu quá đáng, không biết đại sư có thể đáp ý được không.

Hoa La Huyên như nhớ ra điều gì đó, vội mở miệng nói.

Tâm tình của Diệp Huyền coi như không tệ, nói:

- Yêu cầu gì, cứ nói ra đi.

- Ha ha, ta muốn mời Diệp Huyền đại sư đảm nhiệm chức khách khanh của hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta, không biết ý của đại sư thế nào?

Diệp Huyền nhướng mày:

- Khách khanh?

- Khụ khụ, đại sư đừng hiểu lầm.

Hoa La Huyên vội nói:

- Khách khanh này chỉ là danh nghĩa, đại biểu cho thân phận của đại sư ở hiệp hội luyện dược sư là vô cùng cao quý, nhưng cũng không cần đại sư phải làm gì cho hiệp hội luyện dược sư, nhưng lại có thể hưởng được rất nhiều ưu đãi ở hiệp hội luyện dược sư ta, ví dụ như mua bất kỳ tài liệu hoặc dược tề nào cũng có thể được hưởng ưu đãi giảm năm phần, luyện dược sư ở Lam Nguyệt thành gặp khách khanh lệnh như gặp hội trưởng, còn có được một phòng luyện chế riêng ở hiệp hội luyện dược sư cùng nhiều ưu đãi khác nữa.

- Tốt như vậy?

Đây là lần đầu tiên Diệp Huyền nghe thấy chức vị chỉ có quyền lợi không cần nghĩa vụ thế này, chuyện tốt cỡ này không nhận thì uổng, cho nên liền vui vẻ đồng ý.

- Ha ha.

Nhìn thấy Diệp Huyền đáp ứng, Hoa La Huyên cũng hưng phấn không thôi, nhanh chóng đưa tới hai cái hộp:

- Đại sư, một cái hộp bên trong chứa khách khanh lệnh, một cái khác chính là chứa huy chương luyện dược sư nhị phẩm, tuy rằng cấp bậc hơi thấp một chút, bất quá đây là huy chương cấp cao nhất mà hiệp hội luyện dược sư Lam Nguyệt thành ta có thể phát được, kính xin đại sư thứ lỗi.

- Không tệ, không tệ, huy chương luyện dược sư nhị phẩm, mỗi tháng có thể lĩnh được bổng lộc không tệ từ hiệp hội luyện dược sư.

Diệp Huyền gật gật đầu, không chút chần chừ trực tiếp nhận lấy.

Tuy rằng đã trị xong võ hồn của Lâm Hùng nhưng Diệp Huyền cũng không rời khỏi hiệp hội luyện dược sư, hôm nay cách ngày thi cuối học kỳ còn khoảng mười ngày, Diệp Huyền cũng không tính sẽ trở về học viện, dù sao ở đây có thể dùng miễn phí phòng tu luyện của Hoa La Huyên, còn nhanh hơn không ít so với tu luyện ở học viện.

Hoa La Huyên đương nhiên là ước gì được như vậy, nghe nói Diệp Huyền muốn ở lại ở nơi này gần mười ngày thì hưng phấn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

- Hoa hội trưởng, vậy ta đi tu luyện đây, ha ha, chiếm phòng tu luyện của ngươi thế này thật ngại quá, nếu như ngươi muốn tu luyện thì xin tới phòng tu luyện của Chu quản sự đi vậy.

Diệp Huyền xoay người rời đi, tiếng cười lớn dần dần đi xa.

Chu Hoa Dung:

- …

Hoa La Huyên nhìn bóng lưng Diệp Huyền biến mất, lúc này mới thở dài đứng dậy, hít sâu một hơi:

- Chu quản sự, ngươi cảm thấy Diệp Huyền thế nào?

Trong mắt Chu Hoa Dung hiện lên một tia cười khổ, trầm giọng nói:

- Thâm sâu khó dò!

Hoa La Huyên nhìn y một cái nói:

- So với ta thì sao?

Chu Hoa Dung nghĩ nghĩ,

- Hẳn là hội trưởng người nhỉnh hơn một chút.

- Hơn cái đầu của ngươi, chẳng trách ngươi cả đời chỉ có thể làm quản sự, mãi tới bây giờ vẫn chỉ ở nhất phẩm hậu kỳ!

Hoa La Huyên đập thật mạnh lên đầu của Chu Hoa Dung, đầu Chu Hoa Dung lập tức sưng lên một cục, Hoa hội trưởng trịnh trọng nói:

- Nhớ kỹ, sau này nếu như ta không ở hiệp hội, nếu như Diệp Huyền đại sư cần làm bất kỳ chuyện gì thì ngươi nhất định phải tận tâm tận lực, gặp hắn như gặp ta, thậm chí còn phải nhiệt tình hơn cả ta, biết chưa!

Chu Hoa Dung khẽ gật đầu, nhưng trong lòng thì liên tục cười khổ. Thật ra, với luyện dược sư tạo nghệ nhất phẩm hậu kỳ của y, tuy rằng vừa rồi Diệp Huyền luyện chế mang tới rung động cực lớn cho y, nhưng nếu để y so sánh giữa Diệp Huyền và Hoa La Huyên, thì y vẫn cảm thấy hội trưởng Hoa La Huyên đáng sợ hơn một chút, Hoa hội trưởng là luyện dược sư cung đình của vương quốc, địa luyện dược sư tam phẩm hậu kỳ, uy danh vang dội đã lâu.

Nhìn thấy ánh mắt của Chu Hoa Dung, Hoa hội trưởng một bộ hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:

- Có phải ngươi cảm thấy ta đang làm quá mọi chuyện hay không? Tên ngu ngốc nhà ngươi, ta cho ngươi biết, chỉ cần ngươi có thể được Diệp Huyền đại sư chỉ điểm một chút thôi, tới lúc đó muốn đột phá nhị phẩm sẽ vô cùng dễ dàng.

- Cái gì?

Chu Hoa Dung trừng mắt lên nhìn.

- Hừ.

Hoa La Huyên hừ lạnh một tiếng, thấp giọng thì thầm:

- Tạo nghệ của Diệp Huyền đại sư ở luyện dược sư vô cùng cao thâm, khắp Lưu Vân Quốc không có ai có thể so được với hắn.

Chu Hoa Dung nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi, vẻ mặt tràn ngập vẻ không dám tin, kinh hoảng nói:

- Chuyện này không thể nào.

- Hừ, gì mà không thể nào.

Hoa La Huyên hừ lạnh một tiếng:

- Mấy năm trước ta đã từng trao đổi qua với luyện dược sư đứng đầu của vương quốc là Dương An đại nhân rồi, quả thực là vô cùng cao thâm, không thể đoán được, nhưng cảm giác hắn mang tới cho ta so với Diệp Huyền đại sư thì....

Trong mắt lão bỗng nhiên loé lên một đạo tinh quang:

- Diệp Huyền đại sư càng sâu không thể dò!

Chu Hoa Dung vẫn cảm thấy không dám tin.

- Nhưng đây cũng không thể chứng minh Diệp Huyền đại sư có thể so với Dương An đại sư được.

Mặc dù hội trưởng Hoa La Huyên là luyện dược sư cung đình nhưng chỉ là người bình thường nhất trong số đó, còn luyện dược sư thủ tịch của vương quốc là Dương An đại sư thì lại là ngũ phẩm, chẳng lẽ gã cũng kém hơn Diệp Huyền hay sao?

- Hừ, ngươi còn không tin.

Hoa La Huyên nghiêm nghị nói:

- Sở dĩ ta nói như vậy là cũng có nguyên nhân của nó, một vài thủ pháp trong số những thủ pháp mà Diệp Huyền đại sư khi luyện chế lúc này, mấy năm trước ta đã từng thấy Dương An đại nhân thi triển qua, hai người nọ so với nhau thì một người ở trên trời, một người ở dưới đất, hoàn toàn không thể so sánh, ta nghe Dương An đại nhân nói loại thủ pháp này nếu không phải lĩnh ngộ luyện dược học tới trình độ nhất định thì căn bản không cách nào nắm giữ được, mà hắn lúc đó bất quá cũng chỉ ở giai đoạn mò mẫm mà thôi!

Chu Hoa Dung đứng bên cạnh đã triệt để ngây người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi