HUYẾT TÌNH HẮC ĐẠO

Khụ... có quá nhiều sạn trong bộ này mà Na vẫn chưa thể giải thích rõ ràng cho mọi người nên ở cuộc phỏng vấn này chúng ta cùng nhau giải đáp mọi thắc mắc nhé.

Nhưng trước tiên thì...

Happy new year. Chúc tất cả mọi người trên thế giới nói chung và những bạn đang đọc truyện của Na nói riêng một năm mới hạnh phúc, bình an và luôn luôn vui vẻ, xinh đẹp *hôn gió*

"Chậc! Dông dài nãy giờ hoá ra là chỉ để chúc năm mới. Na làm gì thì làm nhưng nhanh lên, đừng làm mất thời gian của bọn tôi."

Giọng nói này?

Không sai! Đó chính là nữ chính của chúng ta, Lý Hiểu Thiên.

Nhưng trước tiên thì tôi phỏng vấn Huyền Dao trước. Hihi

Na cầm mic, hắng giọng: "Dao nhi, có rất nhiều độc giả hỏi là sau khi hợp tác với Ngân Kính bắt Hiểu Thiên và bị Lục Mộ Ca đánh ngất vì bảo vệ Hiểu Thiên thì con đã đi đâu. Con có thể tiết lộ không, Dao nhi?"

Huyền Dao ngồi trên ghế, đôi chân thon dài bắt chéo nhau. Gió... thổi bay những lọn tóc đen mềm mại, toả ra mùi hương nhàn nhạt mà trong lành như làn nước mùa thu.

Mắt đẹp của cô khẽ ngước lên, hàng mi cong chớp nhẹ: "Thôi miêu tả đi Na, và vấn đề chính lẹ lẹ đi Na."

Huyền Dao nhíu mày, phất phất tay vẻ khó chịu.

"E hèm... vậy thì vào vấn đề chính..."

"Tôi bị đánh ngất và được Mạc Thuần Uy đưa về Mạc gia chữa trị nhưng sau đó tôi cảm thấy có lỗi với chị Hiểu Thiên nên đã tự ý bỏ trốn. Trước khi đi tôi có viết lại lời nhắn là đừng tìm tôi, nhưng đi chưa được bao lâu thì tôi bị một bọn người bắt giữ và may mắn thoát được, có điều tôi lại bị mất trí nhớ. Sau đó tôi hành nghề lừa đảo và lừa phải chồng tôi."

Này này, Na chưa nói xong mà cô dám chen ngang vậy hả? Con cái gì bất hiếu quá đáng.

Ủa cơ mà...

"Dao nhi lừa chồng mình? Tức là sao?" Na tròn mắt.

"Thì chồng tôi chính là Paul Khải Ân. Là hoàng tử Anh quốc cũng là anh trai song sinh của Trịnh Liệt trong tứ đại gia tộc. Hôm đó tôi đến quán bar và lừa được một người chồng..."

Còn nếu muốn biết chi tiết thì mọi người cố gắng đợi má Na viết truyện về Huyền Dao có tên là Em Là Điều Tuyệt Vời Nhất nhé.

Huyền Dao cười, hai mắt cong hình trăng khuyết, xinh đẹp. Nhưng có trời mới biết, đây chính là chính sách PR truyện trá hình của Na. Muahaha...

Ok đã xong Huyền Dao, sau đây sẽ phỏng vấn Lục Mộ Ca.

"Mộ Ca, có người hỏi sao con lại ghét Hiểu Thiên đến mức muốn giết con bé mà sau này con lại nhanh chóng muốn Mạc Thuần Uy tìm được con bé?"

"Tha cho tôi đi." Lục Mộ Ca ngồi trên bệ cửa sổ, tựa lưng ra phía sau, hai mắt nhắm nghiền nhưng vẫn mở miệng nói chuyện.

"Cái này gọi là khinh thường người khác nè." Na hét lên!

Bộp!

Một chiếc giày bay vào mặt Na: "Này thì khinh này, cái này phải gọi là ngầu. Hiểu chưa hả?" Lục Mộ Ca gằn giọng, gắt gao nhíu chặt hai hàng lông mày.

Con cái của ta... toàn một lũ bất hiếu! Hừ!

"Thật ra tôi chỉ là đang tự lừa dối bản thân và bắt ép mình phải trả thù cho gia tộc thôi, sự thực chứng minh, tôi không hề muốn giết Lý Hiểu Thiên. Nếu thật tâm muốn giết thì hôm đó cô ta bị trói tôi đã giết rồi, với cả nếu tôi muốn giết cô ta thật, Na nghĩ Mạc lão đại còn có tâm tư để lại cho tôi cái mạng sống này sao? Ngu ngốc!"

Này này, đừng tự phán người khác ngu ngốc như thế chứ. Đau lòng lắm đấy biết không hả?

Xuỳ. Tôi chuyển đối tượng sang một người có học thức, có đủ khả năng nhìn xa trông rộng là Jeams đây. Chắc chắn Jeams sẽ nhìn ra được sự thông minh tìm ẩn của Na. Hừ!

"Na à, Na ngốc từ trong trứng rồi không thông minh được đâu. "Tiềm ẩn" chứ không phải "tìm ẩn". Với cả có thể Na cũng có thông minh "tìm ẩn" thật."

Đấy thấy chưa. Chỉ có Jeams là tốt nhất thôi.

"Một sự thông minh càng "tìm" thì càng "ẩn"."

"..."

Thôi dẹp!

Dẹp hết nhé. Na ứ cần mấy đứa dỗ nữa đâu nhé. Có dỗ cũng không hết giận đâu nhé.

Kết quả là...

Mọi người có mặt ở đó đều xúm lại dỗ dành Na.

Các bạn tưởng sẽ như vậy sao? Không không. Làm gì có chuyện đó. Kết quả là chả ai thèm quan tâm đến Na.

Cố nhịn! Cố nhịn!

"Jeams à, tại sao con lại yêu Hiểu Thiên và tại sao con yêu nó nhiều như vậy vẫn để nó quay về với Thuần Uy?"

Jeams gập cuốn sách trên tay lại, nụ cười thấp thoáng trên môi: "Tôi thích cô ấy đơn giản là thích thôi. Lần đầu gặp cô ấy tôi đã thích, mặc dù toàn thân cô ấy lúc đó thương tích đầy mình, mặt mũi còn khó nhận dạng. Tôi để cô ấy về bên Mạc Thuần Uy... là vì... trái tim cô ấy chỉ có hắn. Chỉ có ở bên hắn thì cô ấy mới có được hạnh phúc. Mà tôi... muốn thấy được nụ cười hạnh phúc của cô ấy."

Giọng Jeams nhỏ dần, nhỏ dần đến mức gần như là thì thầm.

"Ê Na, Na mà khóc là tôi vứt ra ngoài bãi rác cho xe chở rác đem đi tái chế đấy."

"Người ta đang cảm xúc dâng trào. Tự dưng... mất hứng quá đó nha Thuần Uy." Na lườm.

Mạc Thuần Uy bật cười.

Má ơi, cười thôi cũng có cần đẹp trai đến thế không? Nước miếng Na chảy thèm thuồng.

"Ây da, Thuần Uy à, tối qua anh mãnh liệt quá nha. Làm người ta đến bây giờ vẫn còn ê ẩm này."

Ok ok.

Đang đánh dấu ranh giới đó hả?

Thuần Uy là của cô đấy cô gái. Tôi ứ thèm hoa đã có chủ nhé. Xuỳ!

Mạc Thuần Uy bị bàn tay "vạch định ranh giới" của Hiểu Thiên làm loạn trên người mà ánh mắt nổi lên dục vọng mờ đục. Hắn nắm lấy tay cô, bắt trọn cả người cô ôm vào lồng ngực. Sau đó đứng thẳng người dậy, bế Hiểu Thiên đi về phía cửa.

"Ê NÀY... phỏng vấn. Na còn chưa phỏng vấn hai đứa mà." Việc tập dưỡng sinh cứ để phỏng vấn xong rồi tính cũng được mà. Na còn đang FA đấy!

"Hoả dục khó nhịn. Na chịu khó chờ đi." Mạc Thuần Uy không quay đầu mà đi thẳng ra cửa, Hiểu Thiên vì câu nói kia của hắn mà đỏ ửng mặt, núp trong lồng ngực hắn, sau đó khuất hẳn.

"Ơ? Ơ? Vậy là hết rồi à?"

"Ừ! Hết rồi. Nhớ viết ngoại truyện sau đàng hoàng tí đi Na." Tất cả cùng lườm Na và đồng thanh nói.

Ơ?

"Rồi rồi. Ngoại truyện sau sẽ viết đàng hoàng. Nhưng mà..." nhìn về phía độc giả: "Các bạn muốn ngoại truyện sau viết về cái gì? Comment cho Na biết nhé. Dạo này độ ngu của Na tăng lever nên cũng không biết nên viết gì hết." *cười*

***07:39 3/1/2018***

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi