IDOL THẾ MÀ LẠI YÊU THẦM TÔI

Giọng Tô Diên như kiểu “Cho em nói lại lần nữa đấy, vẫn thấy không vui anh hôn đến khi nào em thấy vui thì thôi”.

“… Vui ạ.” Lạc Đường thở hổn hển, trợn mắt: “Em cảm nhận được rồi, anh vui muốn chết luôn ý, thật đấy…”

Chưa hết choáng váng còn nghe thấy tiếng cười khẽ của anh trên đỉnh đầu.

Cô nào dám nói không vui nữa!

Cái anh kia định hôn chết cô luôn chắc!

Chân Lạc Đường nhũn cả ra, không muốn nói chuyện với anh, cũng chẳng vờn nhau với anh nữa, cứ dựa vào anh như thế, lắng nghe tiếng bước chân bên ngoài, bình ổn lại hơi thở.

Bây giờ cô mới biết hôn nhau có thể mệt chết.

Lát sau, Lạc Đường đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn anh.

Tô Diên từng góp mặt vào không ít bìa tạp chí thời trang. Anh rất ăn ảnh, người cao một mét tám lăm, tỉ lệ cơ thể siêu chuẩn, móc treo quần áo trời sinh, mặt lại đẹp trai, trang điểm qua loa cũng như chỉnh thêm filter, biểu cảm gì của anh lên ảnh cũng thành đẹp như tượng điêu khắc.

Anh từng được chủ biên tạp chí thời trang trứ danh đánh giá là nam thần cấm dục lạnh lùng quyến rũ nhất, chỉ vài từ ngắn gọn thậm chí còn có hàm nghĩa tương phản nhưng đặt lên người anh, lại không làm người ta thấy kì lạ.

Hơn nữa phong cách chụp diễn của anh cũng khác một trời một vực những nam minh tinh trẻ tuổi có diện mạo xuất sắc khác. Ai cũng từng nghe anh không gần nữ sắc, cho nên danh hiệu “anh đẹp trai lạnh lùng khó gần” càng trở nên vững chắc.

Nhưng giờ khắc này…

Tô thần vừa hôn môi nồng nhiệt lại như chẳng có việc gì, hoàn toàn đối lập với phản ứng kịch liệt của cô. Nói đúng hơn thì, anh cứ như là vừa được cho ăn no, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều thể hiện vẻ thỏa mãn.

Lạc Đường thực sự muốn gửi hình ảnh dáng vẻ anh lúc này, với đôi môi sưng lên của cô cho vị chủ biên kia.

Lạnh lùng cái cục cức ý.

Tô Diên lại kéo tay cô lại nghịch, ngón tay thon dài xoa xoa nắn nắn, rất thoải mái.

Lực chú ý của Lạc Đường được kéo trở về, nghe được anh hỏi: “Em nghỉ ngơi xong chưa?”

“… Rồi.”

Anh cười cười: “Em đi gì đến đấy?”

“Tài xế đưa em đến, không thì em đến kiểu gì?”

“Em bảo đón anh cơ mà?” Tô Diên nhíu mày: “Anh tưởng em tự lái xe.”

Lạc Đường quên mất cái này.

Anh nói đúng nhỉ, có ai đi đón người yêu tan làm mà không tự lái xe đến không? Chẳng lẽ đón xong rồi mỗi người một xe ai về nhà nấy hả?

“Ờm…” Lạc Đường hơi xấu hổ: “Lúc đấy em cảm thấy chỉ cần mình có mặt ở đây là được rồi.”

Tô Diên bật cười, nhéo nhéo má cô: “Ừ, em nói đúng.”

Chỗ hai người đứng nhỏ hẹp, giọng anh như nhuốm màu đêm tối, vô cùng mê người, Lạc Đường cảm thấy mình bị cho vào rọ, cả người bị anh khống chế, đến cả cảm xúc cũng bị nhất cử nhất động của anh ảnh hưởng.

Cái anh túm cô cho vào rọ mở miệng: “Hôm nay lúc ngồi nói chuyện ở phim trường, chú Văn khen em trước mặt anh đấy.”

Lạc Đường hơi bất ngờ: “Dạ? Chú Văn khen gì em ạ?”

Văn Việt Sơn còn chưa khen cô trước mặt bao giờ đâu! Toàn là mắng mắng mắng!

Tô Diên kể lại ngắn gọn.

Nguyên văn lời Văn Việt Sơn là —

“Tô Diên, chú thật ra không vừa mắt mấy diễn viên nữ thế hệ bây giờ lắm, thỉnh thoảng muốn đổi gió qua kịch bản đề tài tình yêu xem thế nào nhưng mà cứ nghĩ đến việc chọn diễn viên nữ chính lại thấy mệt.”

Hàn huyên hai câu, Văn Việt Sơn còn nói: “Lần này chú nhìn qua đoàn phim của mình thấy con bé Lạc Tiểu Đường cũng được, có linh khí, diễn công chúa cũng ra hồn phết. Kiểu khác thì chưa nói đến vội nhưng mà chú cảm thấy nó có thể cân được vai nữ chính ngu ngơ đáng yêu đấy.”

Đoán là cô không muốn nghe người ta nhận xét mình là ‘ngu ngơ đáng yêu’, anh bỏ qua từ đấy, khen thẳng: “Chú ấy bảo lúc quay phim em rất có linh khí.”

Văn Việt Sơn không dễ gì mở miệng khen người khác, những diễn viên từng được ông khen chẳng ai là có tuổi đời non trẻ, Lạc Đường dù không được đào tạo chuyên sâu về lĩnh vực này nhưng được khen cũng thấy cảm xúc dâng trào.

Anh yêu của cô siêu như thế, ít ra cô cũng không làm anh mất mặt!

Mắt Lạc Đường sáng lên: “Thật ạ? Chú ấy chưa bao giờ nói với em thế đâu, em còn tưởng chú ấy nghĩ em là một đứa ngu ngu ngốc ngốc cơ.”

“Tô Diên, khai thật mau, có phải lúc chú ấy khen em, anh cảm thấy cực kỳ cực kỳ kiêu ngạo không?” Không chờ anh đáp, Lạc Đường lại hơi nghiêng đầu: “Kiểu, ‘Chứ gì nữa ạ, người yêu cháu siêu giỏi là đúng rồi’, đúng không anh?”

Lúc bắt chước nội tâm anh, cô còn cố tình đè thấp giọng xuống, cũng không khác giọng thật của cô là mấy nhưng lại khiến người ta phải bật cười.

Tô Diên gật đầu: “Ừ, em đoán đúng rồi đấy.”

Cô đắc ý, vẻ mặt “Em biết thừa”.

“À đúng rồi!” Nhắc đến Văn Việt Sơn, Lạc Đường bỗng nhiên nghĩ đến: “Em vừa định bảo anh, mấy hôm nữa em đến đoàn phim làm không công đấy.”

“Làm không công?”

“Sáng nay em gọi điện hỏi chú Văn xem có cần em live stream giúp đoàn phim không. Chú ấy bảo cần nhưng mà không có tiền lương đâu.”

Lúc ấy Văn Việt Sơn cười nhạo cô, nói cô không phải đến giúp tôi mà là đến ngắm Tô Diên, đừng tưởng tôi không biết.

Đương nhiên là Lạc Đường sẽ không kể lại mấy câu này, ngước lên nhìn vào mắt anh cười: “Ngày mai anh lại được gặp em ở đoàn phim nhé, cả ngày luôn, vui không?”

Tô Diên gật đầu, nắm tay cô: “Vui.”

Câu hỏi quen thuộc, câu trả lời quen thuộc, như là vừa mới qua vài phút.

Gió thổi nhẹ, hai người bỗng dưng im lặng.

Tô Diên chơtk cong môi cười: “Lần này anh bảo vui, sao em không nghi ngờ anh nói dối?”

Lạc Đường: “… Không, em không nghi ngờ mà.”

Em nào dám?

Lại để anh hôn thêm lần nữa, em vác cái môi như cây lạp xưởng về nhà chắc?

­_

Về nhà, Lạc Đường nghiêm túc sắp xếp lại thời gian biểu sắp tới của mình.

Tuần lễ thời trang cô chắc chắn phải đi rồi, hơn nữa cũng phải đi khá lâu, ít nhất một tuần. Mỗi năm chỉ có hai lần show, cô phải đích thân kiểm tra từng chi tiết, cô có muốn về sớm Lý Ý cũng chẳng cho đâu.

Nhưng trước khi đi Paris còn có nửa tháng để yêu đương.

Lạc Đường lúc trước cũng vì Tô Diên mà chờ mong được đến đoàn phim làm việc, chờ mong cảnh diễn cùng Tô Diên, nhưng không mất bình tĩnh đến mức như bây giờ.

Mất bình tĩnh đến mức chỉ cần nghĩ đến mấy chữ “Tô Diên là của mình” cũng cảm thấy hạnh phúc trào dâng, chỉ ước được thông báo cho cả thế giới.

Tối thứ Sáu Tô Diên rời đoàn phim xong còn có lịch trình khác nên từ hôm đón anh tan làm, hai người vẫn chưa gặp lại nhau. Trước khi ngủ cũng có video call nhưng làm sao mà bằng người thật được! Thế nên sáng thứ Bảy Lạc Đường dậy thật sớm, đến đoàn phim còn sớm hơn cả Văn Việt Sơn.

Lạc Đường chán chết ngồi chờ ở phòng nghỉ, người đến tiếp theo lại là Du Tinh Nhan và băng đảng của chị.

Mấy người làm bộ làm tịch: “Lạc Tiểu Đường, sao cô lại ở đây? Đến chơi hay là…?”

“Hôm nay là thứ Bảy, tôi đến live stream,” Lạc Đường mặt không đỏ tâm không loạn trả lời: “Đạo diễn Văn bảo tôi đến.”

Ai cũng biết cô và Tề Nam đảm nhận nhiệm vụ này, nhờ live stream mà hút được bao nhiêu fans. Mỗi lần hai người live stream xong đều được giang cư mận đẩy lên hot search, có người ghen tị đỏ cả mắt.

Mấy người kia không nói gì nữa, lúng ta lúng túng tách ra.

Tô Diên nói anh bị kẹt xe, khoảng mười phút nữa mới tới, Lạc Đường cũng không muốn chung phòng với bọn họ, đang chuẩn bị cầm bình nước ra ngoài tìm ai đấy tám chuyện lại nghe thấy một câu nghi hoặc.

“À, chị Tinh Nhan ơi, chị có biết Lory&Lory không ạ?”

Lạc Đường chuẩn bị đi rồi nghe được cái tên này, lập tức dừng lại.

“Hình như hai, ba năm trước hot lắm? Trong nước cũng nổi nổi, cảm giác rất là hấp dẫn, em thích bộ sưu tập túi hình lập phương năm ngoái của bọn họ lắm, mua tận bốn, năm cái.”

L&L là thương hiệu của cô và Lý Ý, không có ý nghĩa sâu xa gì cả, chỉ là hai cô lấy đại chữ cái chung trong tên tiếng Anh của cả hai mà thôi.

Bộ sưu tập về chứng ám ảnh cưỡng chế là ý tưởng bất chợt của cô, thị giác chứng ám ảnh cưỡng chế đôi khi rất kỳ lạ. Họ đã sản xuất một loạt túi hình lập phương, tất cả đều màu đen nhưng hình dạng thì khác nhau. Ví dụ như một chiếc túi hình lập nhưng bên trái bị khuyết một góc, còn bên phải thì nguyên vẹn, một số người nhìn sẽ cảm thấy khó chịu.

Thế là bộ sưu tập ám ảnh cưỡng chế được mở bán, mang lại hiệu quả không tưởng. Như trên YouTube có không ít vlogger mắc ám ảnh cưỡng chế, hào hứng khoe những chiếc túi của L&L mà họ mua về rồi ghép thành mảng đối xứng, Lạc Đường và Lý Ý cười chết, bão like cho họ.

Tóm lại, đòn bẩy chính của thiết kế chính là “làm những người bị ám ảnh cưỡng chế khó chịu” và “vẻ đẹp bất cân xứng”.

Giọng nói của Du Tinh Nhan truyền đến: “Ừ, chị cũng thích lắm, mua hẳn mấy bản limitted cơ.”

Mấy em gái: “Ôi! Bản có màu ấy ạ? Hu hu hu em không giành được, hâm mộ chị Tinh Nhan ghê!

“Chị vừa xem thời gian mở show, chắc lúc đấy chị đóng máy rồi, lại đi Paris lần nữa,” Du Tinh Nhan cười: “Không biết chủ đề quần áo với trang sức của bọn họ quý này là gì, brand này năm nào cũng đổi chủ đề, chẳng có quý nào giống nhau, chị cũng hóng lắm ấy.”

Lạc – trưởng phòng thiết kế L&L – Đường:?????

Lạc Đường không biết nên cười hay khóc nữa, cô kinh ngạc đến mức không nghe nổi nữa, cũng quên cả lấy nước, tay không đi ra ngoài.

Wow, người chị này của cô, chẳng lẽ vì từ bé thân thiết với cô, đồ dùng cũng thích giống cô, nên bắt được cảm giác giống cô à?

Xuất sắc nhận ra cả thiết kế của cô, rồi yêu luôn đồ cô thiết kế?

Trò đùa thế kỷ đấy à?

Lạc Đường vừa đi vừa oán thầm, thỉnh thoảng chào hỏi mấy người quen ở đoàn phim, đến tận lúc live stream mới miễn cưỡng dẹp đống dấu hỏi chấm trong đầu sang một bên.

Vẫn như trước chào hỏi mọi người trong phòng live stream: “Hello mọi người, lại là Lạc Tiểu Đường đây. Mọi người đều biết là mình đóng máy rồi đúng không, nhưng mà nhiệm vụ live stream hậu trường của đoàn phim vẫn là do mình và Tề Nam phụ trách nha.”

Phòng live stream bây giờ có cả triệu người, Tô Diên vừa đến phim trường đã đi trang điểm thay đố, Lạc Đường đi đến đạo diễn Văn đang đứng gần nhất: “Nào, xem đạo diễn Văn phong lưu phóng khoáng của chúng ta nào. Chính chú Văn nhờ mình tiếp tục ở lại đây live stream cho mọi người đấy, chú Văn lưu luyến mình lắm!”

Văn Việt Sơn cười hừ một tiếng: “Tôi lưu luyến cô hay cô lưu luyến idol cô?”

Nói xong lại tiếp tục vẽ vẽ viết viết lên kịch bản.

Nháy mắt sóng comment bắt đầu hưởng ứng.

【Ui giời, đạo diễn không nói bọn em cũng biết thừa!】

【Gái yêu của mẹ không cần diễn nét diễn giả trân đấy nữa đâu, video tổng hợp mê zai còn lên hẳn hot search rồi】

【Nói thật thì mama cũng mê Tô Diên lắm nhưng so với con thì chẳng là cái đinh rỉ gì cả】

【Lầu trên lói chuẩn không cần chỉnh, mama đu Tô thần cũng không bằng gái iu, đu idol mẫu mực, con gái tui số dzáchhh!!!】



Tám không nổi nữa.

Lạc Đường lập tức đánh trống lảng sang chuyện khác: “Ồ, tiếp theo chúng mình sẽ…”

Tô Diên diễn cảnh đầu.

Tống Cảnh Chi thắng trận, thăng quan nhưng anh lại đi vào giai đoạn sa sút. Công chúa nhỏ trong lòng đến thăm mình, cuối cùng chết thảm nơi biên cương, ai lâm vào tình cảnh này cũng khó có thể dễ dàng vượt qua.

Đây là cảnh Tô Diên ngồi uống rượu trong lâu tửu và hồi tưởng lại quá khứ, đầu tóc xõa tung, trường bào cũng không mặc tử tế nhưng qua cách diễn của Tô Diên lại tỏa ra sức hấp dẫn khó tả.

Lạc Đường đứng xem mà thổn thức trong lòng, cả sáng nay cô còn chưa được nói chuyện với anh câu nào. Cảnh này của Tô Diên qua, anh đứng dậy đưa mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm gì đó, nhìn đến chỗ cô thì dừng lại, nhấc chân đi tới.

Trong lòng Lạc Đường hoảng sợ, Tô Diên càng đến gần, sóng comment càng điên cuồng gào thét.

Anh đã đến trước màn ảnh, Lạc Đường đành phải mở miệng trước: “Chào buổi sáng Tô thần! Em đang live stream này, anh nói gì với mọi người đi ạ?”

“Ừm,” Anh gật đầu, nhìn màn hình, “Chào mọi người.”

Sóng comment bùng nổ, toàn là “A a a” rồi “Tui xỉu đây”, “Tô thần đẹp trai chít tui” và mấy câu đại loại thế.

Chào hỏi xong, Lạc Đường chưa biết nên hỏi anh cái gì, Tô Diên đột nhiên ghé đến bên cạnh cô, vai chạm vai, còn cầm tay cô.

Cảnh hôm nay anh phải mặc một bộ trường bào dài tay, tay áo vừa rộng vừa dài, đủ để che đi cánh tay của Lạc Đường, nhìn từ ngoài vào, hai người chỉ như đứng gần nhau.

Em đang live stream mà! Anh làm trò gì đấy!!!

Cổ họng Lạc Đường nghẹn lại, cầm điện thoại cũng không vững, quay đầu lườm anh.

Sóng comment cũng không ngốc, Tô Diên thì không thấy đâu, Lạc Tiểu Đường lại im lặng, bỗng chốc bùng nổ.

【Tô Diên đâu? Tô thần của em đâu?】

【Tô thần, anh đi ra phía sau camera hả? Anh đâu rùi a a a a a】

【Gái yêu của tui mất khả năng ngôn ngữ rồi hả??? Đang làm cái gì đấy??? Tò mò vcl】

【Đù mé tức cái mình á, ước gì tui chui được qua màn hình xem hai cô cậu này đang làm cái mẹ gì á】

【Chui qua màn hình +1】

Khi người xem trong phòng live stream lên đến trên 10 triệu người thì sau “10M” sẽ có thêm dấu cộng, cũng không biết ngoài 10 triệu người này ra thì còn bao nhiêu người đang xem nữa.

Trước mặt bao nhiêu người, cô tay phải giơ điện thoại live stream, tay trái bị Tô thần – người đang bị sóng comment điên cuồng réo tên nắm lấy.

Tay Tô thần lại còn vuốt ve làn da mịn màng chỗ mu bàn tay của cô, Lạc Đường không biết sao, nửa cánh tay bên ấy gần như tê dại.

Hai người họ lại lén lút chim chuột nhau trước mặt, à nhầm sau lưng bao nhiêu người như vậy.

Kích thích vl!!!                   

Qua khoảng một phút, Lạc Đường rất tự giác, vừa đỏ mặt vừa rút tay ra, dùng khẩu hình nói với anh: Giữa trưa gặp.

Tô Diên không cầm theo điện thoại, cũng không buông tay cô ra, viết vào lòng bàn tay cô.

Đầu ngón tay anh rất nhẹ nhàng, làm cô thấy ngưa ngứa. Lạc Đường suýt chút nữa cười ra tiếng nhưng nghĩ đến live stream đang thu tiếng thì nghẹn vào.

Cô nhận ra anh viết: Chòi nghỉ mát.

Lạc Đường vội gật đầu, chớp chớp mắt ý bảo anh đi nhanh đi.

Trong phim trường đang chuẩn bị cảnh sau, bây giờ không ai chú ý bên này nhưng chút nữa sẽ có rất nhiều người.

Ai đó vừa đi, Lạc Đường đứng yên bình ổn cảm xúc. Hít sâu một cái, cô nói chuyện với điện thoại: “Ừm… Xin lỗi cả nhà nha, ừm, không có chuyện gì đâu mọi người đừng đoán bừa nha. Tô thần đi thay quần áo từ nãy rồi, vừa xong là mình ngẩn người thôi.”

Sóng comment: Chắc tụi này tin.

【Này nhá, cho tụi này xem sàn nhà tận ba phút đồng hồ mà lại lấy lí do giả trân thế à?】

【Tô Diên đi đâu rồi? Nói mau!!!】

【Chị tưởng tụi ni ngốc hả! Idol nói chuyện với chị nên chị kích động quá xong lặn mất tăm ba phút đồng hồ đúng hơm???】

【Chả nghe thấy hai anh chị nói gì hết trơn á, hai người nói thầm với nhau, hay là dùng khẩu hình???】

【Đậu má, lầu trên nói thế em tự dưng tưởng tượng ra cảnh hai người chụm đầu thì thầm với nhau. Ta nói nó ngọttttt】

【Ui chùi ui đâu chỉ ngọt! Các thím có nhớ cảnh Lạc Tiểu Đường hôn mí mắt Tô thần khum? Tui xem mà quắn quéo lun ó】

【Dừng dừng dừng, chưa nói đến mấy cái đó nhá, tôi thấy trong chuyện này có gian dúi, con gái yêu giải thích cho mẹ ngay!!!】

Nhưng không tin thì cũng chẳng làm gì được, cách một màn hình thì làm gì có chứng cứ.

Lạc Đường trốn tránh đề tài “lặn mất tăm ba phút đồng hồ”, Tô Diên cũng không ra chỗ cô làm mấy hành vi có độ nguy hiểm cao nữa. Một buổi sáng trôi qua rất nhanh, cô tắt live stream, bay đến chòi nghỉ mát cách rất xa nơi quay phim hôm nay.

Cô không có cảnh nào quay ở đây nhưng chòi nghỉ mát này trông cũng được, có hoa có cỏ có hồ. Lạc Đường ngồi trong chòi một lúc lại cảm thấy chỗ này quen quen, đây không phải là nơi các phi tần trong phim cung đấu, một cô vô sinh đẩy một cô mang long thai xuống hồ, làm người ta sinh non à?

Lạc Đường thấy thú vị bèn chụp hai tấm ảnh. Đợi một lúc nữa, Tô Diên chưa đến mà tin nhắn của Trình Tranh đã đến trước, cô tiện tay ấn vào xem.

Một tin nhắn thoại dài.

Lạc Đường lúc nghe tin nhắn thoại không thích dí tai vào nghe, bởi vì đôi khi màn hình điện thoại chạm vào mặt lại phải nghe lại từ đầu, nên cô thường chuyển thành tin nhắn văn bản hoặc mở loa ngoài.

Bây giờ bên cạnh không có ai nên Lạc Đường mở luôn loa ngoài.

Bên Trình Tranh khá ồn, âm thanh cũng lớn, nghe như tiếng vang.

“Công chúa điện hạ, mày là người phát lương cho tao thật, nhưng mà mày có nhiều clone quá một cách quá đáng đấy nhé? Bận từ chối lời mời quảng cáo cho mày muốn điên lên được, ngày nào cũng bị gọi đi nói chuyện, hỏi sao không nhận cái nào, rồi bảo thuyết phục mày nhận một cái, đã thế còn phải cày bảng xếp hạng cho mười cái clone của mày, chịu hổng nổi nữa rồi. Mày lấy đỡ lại 2 cái được không?”

Lạc Đường có không biết bao nhiêu cái clone, ngoài cái @ Tui muốn ngủ cùng Tô Diên, còn một đống cái giống như “Tô Diên ở trên giường của tui” đều có liên quan đến “giường”.

Lúc đấy cô mua tận 20 cái clone quản không hết nên đưa Trình Tranh quản một nửa.

Lạc Đường gửi cho cô ấy một cái meme “ố kề” rồi gõ chữ:【Cái nào tên hay hay một tí.】

Trình Tranh lại gửi tin nhắn thoại, cô nhấn mở.

“@ Con dâu nuôi từ bé nhà Tô Diên với @ Vợ bé của Tô Diên được không, tao nhớ là mày thích hai cái này nhất. Hoặc là mày tự chọn đê.”

Dừng một chút, Trình Tranh đột nhiên hét lên: “Con dâu nuôi từ bé nhà Tô Diên!!! Cố lên!!!”

Lạc Đường giật này mình.

Bình tĩnh lại, chuẩn bị tắt WeChat đi, trước mắt có một cái bóng đổ xuống.

Cùng lúc đó, một mùi hương quen thuộc truyền đến, cộng thêm giọng nói khiến người ta muốn phạm tội —

“Ai thế em?”

Lạc Đường chậm rãi ngước lên nhìn người vừa tới, há hốc miệng.

Tô Diên đã thay quần áo, một tay đặt trên cột chòi nghỉ mát, tay kia nghịch nghịch khuyên tai hình ngôi sao của cô, cong môi cười, giống hệt như chàng thiếu niên cà lơ phất phơ thời cổ đại hay đi trêu ghẹo mấy cô gái nhỏ.

“Con dâu nuôi từ bé nhà anh?” Anh nhướng mày một cái: “Ai cơ?”

“…”

Đậu xanh, anh nghe được bao nhiêu rồi? Nghe được mỗi con dâu nuôi từ bé, hay là cả vợ bé nữa?

Clone này của cô còn lên hot search một lần, thế là cả @ Tui muốn ngủ với Tô Diên cũng lộ rồi hả?

Lạc Đường vừa thẹn vừa giận muốn chết, ước gì có cái hố ở đây để chui vào luôn.

Thấy cô không nói gì, ai kia càng đắc ý.

“Là em à?” Tô Diên càng trêu càng khoái, không nghịch khuyên tai nữa, nâng cằm cô lên, hơi cúi người.

Lạc Đường ngửa đầu đối diện với anh, nhìn cái anh kia cười đến cong cả mắt, đẹp trai lai láng, rất giống yêu nghiệt.

Tên đáng ghét này làm bộ làm tịch gật đầu: “Con dâu nuôi từ bé xinh thật, anh rất vừa ý.”

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi