IDOL THẾ MÀ LẠI YÊU THẦM TÔI

Bây giờ chuyện Lạc Đường muốn làm nhất, chính là xuyên về mười phút trước, block luôn Trình Tranh, sau đó sẽ không có cái gì gọi là tin nhắn thoại, không có chuyện cô bấm loa ngoài, cũng không bị Tô Diên bắt thóp.

Clone là để tự thẩm mà.

Kể cả bây giờ cô và Tô Diên đã là người yêu nhưng mới được có mấy ngày, cô thích anh hẳn mấy năm trời.

Làm sao mà so được.

Tách ra vài năm chắc chắn sẽ có những bí mật nhỏ không thể nói cho người kia biết, hoặc là những tâm sự của con gái cần phải có “lãnh địa bí mật” để thổ lộ.

Ví dụ như lúc hai người đi xem phim cùng nhau về, tâm tình khó mà biểu đạt đến nỗi có thể gào thét rát cả cổ họng của cô; hay như lúc anh suốt ngày trêu chọc thả thính cô, còn không cho cô dùng clone phấn khích một tí à?

Clone đu idol mà bại lộ trước mặt chính chủ thì đúng là… không cái nhục nào bằng cái nhục này.

Lạc Đường bị anh nâng cằm, ánh mắt dõi theo anh, lại bắt đầu ngẩn ngơ. Nói cũng lạ, cô có phải người ham mê nhan sắc đâu cơ chứ, nhưng đối với khuôn mặt của Tô Diên, đối với cơ thể của anh, cứ đối diện với anh chỉ một chút thôi cũng bị anh thu hút.

— Cũng giống như bây giờ, trong tình huống xấu hổ như này, cô vừa tự hỏi mình phải giải thích thế nào, vừa chìm đắm trong nhan sắc của anh, ahuhu anh là tiên giáng trần hay gì.

Nên là — nên là phải giải thích thế nào bây giờ nhỉ?

“Ngại quá, Trình Tranh bạn em nó nói đùa thôi.”

“Anh biết em là fan to bự của anh mà, cái đấy chỉ là nick name của fan nữ với nhau thôi.”

“Anh thử lên Weibo mà xem, có cả trăm cả nghìn con dâu nuôi từ bé đợi anh ấy chứ.”

— Hình như đều rất giả trân.

Lạc Đường nhấp nhấp môi, cố gắng cứu vớt: “Anh… nghe thấy tin nhắn của cô ấy ạ?”

“Ừ.”

Lạc Đường khó khăn hỏi: “Bắt đầu từ đoạn nào ạ?”

Tô Diên thay đổi tư thế, nhưng vẫn chọc chọc cằm cô, từ tốn nói: “Công chúa điện hạ.”

?

Đại não Lạc Đường chấn động.

Công chúa điện hạ á?

Sao tự dưng gọi cô là công chúa điện hạ?

“…” Cô ngẩn người: “Anh bảo gì cơ ạ? Anh… nói lời thoại đấy à?”

Tô Diên buông tay, buồn cười nói: “Em hỏi anh bắt đầu nghe từ đoạn nào, anh nói bắt đầu từ đoạn ‘công chúa điện hạ’, có vấn đề gì à?”

“…”

Ừ thì, câu nói đầu tiên của Trình Tranh là “Công chúa điện hạ”.

Nhưng mà do anh nói công chúa điện hạ dịu dàng quá nên cô mới hiểu lầm ấy chứ. Trong tình cảnh ấy ai mà không tưởng tượng ra kịch bản Mary Sue, cùng anh diễn cảnh kỵ sĩ và công chúa.

Những ánh lửa nhỏ trong lòng vừa được bốn chữ ngắn ngủi của anh nhóm lên ngay lập tức bị dập tắt, Lạc Tiểu Đường vô cảm “Ồ” một cái.

Thế có nghĩa là anh nghe hết tất cả rồi còn đâu.

Bình tĩnh suy nghĩ lại, lần trước clone của cô leo lên hot search # Fan Tô Diên giàu nứt đố đổ vách # nhưng cô đã nhanh trí ngăn không cho Tô Diên xem hot search, mà anh cũng bảo là không hay xem. Cho nên Tô Diên hẳn là không biết ‘9982’ làm việc này, cũng không biết ‘9982’ là ‘Con dâu nuôi từ bé’ với ‘Vợ bé’.

Với lại, cô hay dùng @ Tui muốn ngủ cùng Tô Diên nhất nên ở ‘Vợ bé’ và ‘Con dâu nuôi từ bé’ cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có khen khen nịnh nịnh anh mà thôi.

Nghĩ vậy, dùng chút quật cường cuối cùng còn sót lại, tâm tình Lạc Đường mới tốt lên được một chút.

Tô Diên ngồi bên cạnh cô, Lạc Đường bây giờ mới nhận ra điểm không đúng nhất: “Tô Diên, sao anh lại nghe lén tin nhắn của em? Anh thấy người ta đang mở loa ngoài phải biết tự giác tránh đi chứ, ít nhất là cũng phải bịt tai vào chứ?” Không chờ Tô Diên trả lời, cô lại ám chỉ: “Em còn tưởng Tô thần là người lịch sự thế nào.”

Tô thần im lặng ba giây: “Giữa lịch sự và biết được bí mật của em,” Dừng một chút như là tự hỏi chính mình, anh lại nói: “Cho anh chọn một trăm lần, anh cũng sẽ chọn nghe lén bí mật của em.”

Lạc Đường: “……”

Má ơi, xác định quan hệ xong, không chống cự được sự trêu ghẹo của anh thì thôi đi, đây còn không đủ trình để trêu lại anh, sau nay cô phải làm gì để giữ vững vị trí “nóc nhà” của mình bây giờ?

“Anh nghe hết rồi thì em cũng chẳng giấu làm gì nữa.” Lạc Đường hít sâu một hơi, đành lấy tâm lí “lành làm gáo vỡ làm muôi” đáp trả anh: “Em là fan của anh còn gì ạ? Fan lúc nào chẳng có nhiều clone để đu idol, em chẳng qua là nhiều hơn người ta một tí tì ti thôi —” Nói ra “một tí tì ti” Lạc Đường cũng tự thấy chột dạ, nói như bắn rap: “Bao nhiêu clone của em cũng chủ yếu là để cày bảng xếp hạng cho anh thôi, dù sao… Hôm nay anh về stalk clone của em cũng được, nhưng mà xem xong đừng có phát biểu cảm tưởng với em.”

Lạc Đường: “Em từ chối nghe.”

Nói cả một đoạn dài mà cô không dám nhìn anh, chăm chăm vào mặt đất. Vẻ mặt lộ rõ vẻ “tiều tụy”, hàng mi dày run run, hai má ửng hồng, ủ rũ vô cùng đáng yêu.

Tô Diên cười cười, nắm tay cô: “Sao em trông như sống không còn gì luyến tiếc thế?”

Lạc Đường: “…”

Anh còn có gan hỏi câu đấy à?

Lạc Đường lập tức phản kích: “Chắc chắn anh không hiểu được tâm trạng này đâu. Nhưng mà anh cứ nghĩ thử một tí đi, nếu anh có clone đu idol, đăng mấy cái ‘rất ba chấm’ xong rồi bị chính idol mình vạch ra ấy, xấu hổ muốn chết luôn ấy chứ, đúng không?”

“… Ừm,” Tô Diên nói: “Anh hiểu.”

Lạc Đường không để ý mình vừa nói xong, người bên cạnh bỗng khựng lại, “Ừ” một cái thì lập tức im lặng.

Giữa bầu không khí im lặng kỳ dị, Tô Diên nhớ lại quá trình clone của Lạc Đường bị anh biết được.

Lần trước thì là lên tận top hot search, còn lần này là bị anh bắt ngay tại trận, cũng coi là duyên phận đưa đẩy phải bị lộ rồi.

Anh lại nhớ đến cái clone duy nhất của mình, cái mà chỉ vì một phát ngôn bình thường cũng bị fan report cấm bình luận cả một tuần trời.

Chắc là không dễ lộ thế đâu…

Chỉ cần không ai nói ra là được.

_                      

Bất ngờ bị vạch mặt nên Lạc Đường định đăng nhập vào clone để xóa hết mấy status đáng xấu hổ đi, nhưng mà lúc hò hẹn ở chòi nghỉ mát về lại phải bắt đầu live stream, cô chưa có một phút nào rảnh rỗi.

Chẳng biết lúc nghỉ ngơi đợi cảnh Tô Diên có lên Weibo không.

Cũng bởi sự hi sinh của mấy ẻm clone, Lạc Đường cảm thấy buổi hẹn hò lãng mạn giữa trưa cứ như vậy bị phá hủy. Chiều, cô miễn cưỡng xốc lại tinh thần để live stream, vừa gặp Tô Diên là cảm thấy trên mặt anh viết “Anh biết id clone của em rồi nhá, Con dâu nuôi từ bé”, “Con dâu nuôi từ bé là em chứ gì”.

Đến tận lúc tan làm cô cũng không có tâm trạng tìm chỗ nào chim chuột với anh nên về nhà luôn.

Về đến nhà được một lúc, một nhà bốn người bắt đầu ăn tối, chưa ăn Lạc Chu đã gọi cô: “Lạc Đường.”

Lạc Đường buồn bực ngẩng đầu: “Dạ?”

“Hai hôm trước về nhà thì như cô ngốc,” Lạc Chu khoanh tay nhìn cô: “Bây giờ mặt mày lại như này? Thất tình à?”

Lạc Đường trợn mắt, chưa kịp nói, Lạc Thành đã mở miệng trước: “Mày chỉ biết nói em mày thôi, thất tình cái gì mà thất tình, em mày mới có 22 tuổi. Mày xem mày 28 tuổi đầu rồi, trừ kiếm tiền với mắng em thì chẳng được tích sự gì. Ba bằng tuổi mày đã đẻ ra mày rồi đấy!”

Mẹ Bạch hắng giọng một cái.

Bệ hạ lập tức sửa miệng: “Ba bằng tuổi mày, vợ ba đã đẻ ra mày rồi đấy!!!”

Lạc Chu tự dưng bị mắng: “…”

“Ba con nói đúng đấy, phương diện này nếu con không hiểu thì có thể hỏi ba mẹ.” Mẹ Bạch cao quý diễm lệ phụ họa, mà còn nhấn mạnh: “Dù sao cũng 28 rồi.”

Mẹ Bạch có vẻ muốn dừng lại nhưng Lạc Đường thì không.

Cô nhân cơ hội hùa theo mẹ, cực kỳ cường điệu nhấn mạnh vào tuổi tác của anh: “Chuẩn đấy mẹ ạ, 28 tuổi mà không mảnh tình vắt vai, thảm đến thế là cùng!”

Lạc Chu: “???”

Đối mặt với sự công kích cá nhân của ba người họ, Lạc Chu cười lạnh một tiếng, rồi… ngậm miệng.

Lạc Đường đối diện với vẻ mặt “Ba người ỷ đông hiếp yếu, con ứ thèm chấp” của anh, đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Lạc Chu khóc đến đỏ cả mũi hôm công chiếu《Thất Gia》.

Cô nhanh nhảu ăn cơm xong, kiềm chế mong muốn nói ra chuyện mình và Tô Diên đã yêu nhau cho cái tên fan kín kia.

Bây giờ chưa phải lúc, chờ một chút nữa.



Tâm trạng Lạc Đường vì chuyện Lạc Chu bị “bắt nạt” mà tốt lên không ít, lên tầng tắm rửa rồi nhàn nhã lướt Weibo, xem tin nhắn WeChat chưa đọc. Còn chưa kịp trả lời lại, màn hình đã hiện lên thông báo cuộc gọi đến, avatar là một quả cam to đùng.

(Nickname của Trình Tranh trong tiếng Trung là Tranh Tử = quả cam)

Nháy mắt, một giọng nói vang lên trong đầu Lạc Đường: Chính là cô ả này! Chính cô ả này đã gửi tin nhắn thoại cho mày đấy!

Nhưng chuyện này cũng không thể đổ lên đầu Trình Tranh được, trách cũng phải trách cô tự nhiên bật loa ngoài làm gì, người ta còn cực khổ cày bảng xếp hàng cho idol cô nữa đấy.

Lạc Đường tỉnh táo lại rồi ấn nhận máy: “À lố?”

“Đường Đường!” Không biết sao mà giọng Trình Tranh nghe hưng phấn thế: “Bây giờ mày có tiện nói chuyện không? Tao biết được một cái bí mật siêu to khổng lồ đây này, bây giờ cảm xúc hỗn độn lắm, phấn khích vl.”

“…”

Bí mật siêu to khổng lồ?

Lạc Đường lấy lại bình tĩnh: “Nói đê, chị đây đủ mạnh mẽ để tiếp nhận.”

“Ngày trước ớ đoàn phim mày không thích nhắc đến Du Tinh Nhan nên tao cũng ứ nói nhưng mà tối nay ấy, tao cày bảng xong lại tự nhiên tò mò không biết cô ả này xây dựng hình tượng như thế nào. Thế là tao đi tìm gameshow của bả xem.”

Lạc Đường ngồi lên giường: “Ừ, rồi mày phát hiện ra bí mật gì?”

“Trong show đấy có một game là trong thời gian nhất định sử dụng những quần áo được cho để phối đồ cho người mẫu. Chơi xong MC hỏi bọn họ là có thích cái brand nào không, những người khác toàn nói mấy brand to to, đến Du Tinh Nhan, mày đoán xem bả nói brand nào?”

“Gì?”

“Bả thích L&L, brand nhà công chúa của chúng ta chứ còn ai nữa!!!” Trình Tranh phấn khích muốn chết: “Đù mé, quần què gì thế không biết? Bả còn bảo đi xem hết mấy show trong hai năm nay của brand rồi, năm nào cũng đi tranh limitted, khen tận ba phút đồng hồ!”

Lạc Đường: “…”

Thực ra cái này cô biết rồi.

Lạc Đường định nói cho Trình Tranh biết nhưng cô ấy nói nhanh quá, chẳng chen vào nổi.

Trình Tranh vẫn còn kích động: “Ghê thật đấy! Chị ta xin nghỉ đi tuần lễ thời trang cả đoàn ai cũng biết, tao ngứa mắt bà chị này hai tháng nay rồi đấy! Tuần lễ thời trang năm nay mày cho ả biết ai là trưởng phòng thiết kế L&L đi! Vả mặt ả thật đau vào! Cho ả xem xem mình khen thiết kế của ai! Được không công túa? Nếu được năm nay dẫn tao đi Paris xem hiện trường vả mặt nhá?!”

Lạc Đường: “…”

“Thật ra tao biết từ lâu rồi,” Lạc Đường nằm bẹp xuống giường: “Ừm, gặp rồi nói sau. Nhưng mà nếu mày muốn đi Paris thì đi cùng tao, đằng nào tao với mày cũng chẳng bận gì.”

Nhiệt tình của Trình Tranh bị kéo đến chuyến đi Paris, tán phét một lúc lâu, cô ấy đột nhiên quay lại chủ đề: “Đúng rồi, hôm nay tao xem mấy lời mời gameshow cho diễn viên phim《Our Youth》, những người khác nhận lời hết rồi, còn mỗi Tô thần với mày là chưa ư hử gì thôi đấy.”

“Gameshow gì đấy?”

“Kiểu chạy trốn với dùng trí thoát hiểm ấy, không biết mày xem chưa, nhưng mà ở trong nước hot lắm, gần như là gameshow quốc dân luôn ấy. Lát nữa tao gửi mày thông tin tự mà xem.”

“Ừ.”

Trình Tranh vừa nhắc đến Tô thần, Lạc Đường thuận thế nói luôn: “Đúng rồi, nói mày nghe cái này này.” Dừng một chút, cô bổ sung: “To gấp trăm lần cái bí mật siêu to khổng lồ của mày.”

“Cái gì, nói?”

Lạc Đường định nói cho Chu Tiêm và Trình Tranh rồi nhưng mấy hôm nay bị rơi vào bể mật không trèo lên được nên quên béng mất.

Cô hắng giọng một cái: “Ờm, mày đừng high quá đấy nhớ. Tao… với Tô Diên hai hôm trước chính thức yêu nhau rồi.”

“…”

Lặng như tờ.

Im phăng phắc.

Tiếng hét chói tai mà cô tưởng tượng không đến.

Năm giây sau, giọng Trình Tranh bỗng nhiên rất nghi ngờ: “Nếu tao nhớ không lầm, thì mày tự xưng là fan mẹ cơ mà?”

Lạc Đường: “Cái đấy chẳng qua là…”

Không để cô nói xong mấy chữ “kế hoãn binh”, bên kia lại truyền đến giọng điệu trêu chọc: “Công túa nhà ta được của nó đấy nhỉ,” Trình Tranh không dám tin: “Đu idol không thỏa mãn được mày, nên mày chuyển sang tình mẫu tử có một không hai à?”

“…”

Tình mẫu tử cái đầu mày, mày mới là tình mẫu tử ấy!

Lạc Đường cúp điện thoại luôn.

Tám chuyện với Trình Tranh thế mà đến tận giờ ngủ, Lạc Đường nhắn WeChat chúc ngủ ngon cho Tô Diên, anh trả lời ngay.

Lạc Đường nhìn dòng tin nhắn vẻn vẹn hai chữ của anh, không hài lòng.

Cô nằm sắp trên giường gõ chữ:【Anh nhớ lần trước em bảo anh gửi tin nhắn thoại chúc ngủ ngon không?】

Tô Diên:【Anh nhớ.】

Lạc Đường:【Lần này em không muốn ngủ ngon nữa, anh gửi cho em tin nhắn thoại ngựa gỗ, được không ạ?】

Tô Diên:【?】

Tô Diên:【Ngựa gỗ? Em muốn anh đọc từ này à? Có hàm nghĩa gì không?】

“…”

Lạc Đường không ngờ anh lại không hiểu, lại kiên nhẫn giải thích:【Ngựa gỗ là “muah~” đấy, là âm thanh hun hun í, em muốn anh hun hun】

( 木马  Mùmǎ: Ngựa gỗ)

Tô Diên không trả lời, cô nằm sấp trên giường kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ mãi chờ mãi, qua chừng một phút, bên kia cuối cùng cũng gửi đến một tin nhắn thoại.

Chưa ấn nghe mà Lạc Đường đã cong môi cười, nhanh chóng đưa điện thoại lên dí sát vào tai.

Tiếng Tô Diên thành thật hôn một cái rất nghiêm túc.

Tin nhắn thoại chỉ dài hai giây, nghe xong, Lạc Đường nhớ lại tiếng hít thở của anh. Chỉ có khi môi trên và môi dưới chạm vào nhau mới tạo ra được âm thanh như thế, đầu lại tưởng tưởng cảnh Tô Diên làm động tác này.

Nhịp tim như nhảy lên 180 lần một phút khiến lồng ngực thổn thức.

Lỗ tai như bị tích điện, ngứa ngáy vô cùng.

Cô che lỗ tai lăn đi lăn lại trên giường, bỗng thấy không chỉ lỗ tai, mà cả người cũng như bị tích điện.

Lạc Đường cứ lăn lộn như thế một lúc lâu mới sức cùng lực kiệt bò lên.

Có qua có lại, cô cũng gửi cho anh một tin nhắn thoại hôn hôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi