KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 42: “...Người phải sống thật vui vẻ...”

“Chưởng môn. Sư tỷ hơi thở rất yếu” Trương Tấn lo lắng nói.

“Chưởng môn hãy mau cho sư tỷ phục dùng Trị thương đan” Thiên Cầm hối thúc.

Vương Nhất Tự lắc đầu

“Thiên Tuyết là bị tách Thiên Ma chi thể ra khỏi cơ thể, không phải là bị thương, Trị thương đan không có tác dụng”

Ba đệ tử cúi mặt, khổ sở nhìn Triệu Thiên Tuyết.

“Nếu bản tọa không kịp thời thu Thiên Ma chi thể vào, cũng không thể giữ lại cho Thiên Tuyết một hơi thở này được...”

“Thật.. không có cách nào sao?” Âu Dương Kiệt nắm chặt nắm đấm, cắn chặt môi.

“....” Thiên Cầm không nói, nhưng ánh mắt cũng chất chứa buồn.

“Không phải là không có cách...”

Hoa Vi Nghi từ từ đi đến, ngồi bên cạnh Thiên Tuyết, đặt tay lên ngực nàng.

Một vòng tròn Trận pháp hiện ra dưới lòng bàn tay.

Cánh tay Hoa Vi Nghi phát sáng, tỏa ra một luồng hào quang nhập vào cơ thể Triệu Thiên Tuyết.

“Cung chủ. Người không nên...” hai vị trưởng lão vội ngăn lại.


“Không sao. Hai người đừng lo lắng” Hoa Vi Nghi nhẹ nhàng nói.

Phút chốc sau, trận pháp biến mất, gương mặt Hoa Vi Nghi cũng trở nên nhợt nhạt.

Triệu Thiên Tuyết hơi thở cũng trở nên đều đặn hơn.

“...” Vương Nhất Tự.

“Vừa rồi là gì?” Thiên Cầm hỏi.

“Ta vừa rồi... đã truyền sinh mệnh khí tức cho Thiên Tuyết cô nương, cũng có thể giúp nàng ấy cầm cự được khoảng nữa năm...” Hoa Vi Nghi mệt nhọc nói.

“Sinh mệnh khí tức?” Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt ngơ ngác.

“Nếu truyền sinh mệnh khí tức cho người khác, tuổi thọ của người thi triển sẽ bị rút ngắn...” Hạ trưởng lão khổ sở nói.

“Bao nhiêu?” Thiên Cầm nhíu mày.

“Năm mươi năm....” Hoa Vi Nghi khẽ mỉm cười.

“....” Ba đệ tử.

“Hoa cung chủ. Ngươi đâu cần phải làm thế...” Vương Nhất Tự âm trầm nói.

“Ta xem như là trả ơn Vương chưởng môn vì đã giải thoát cho Cổ Thiên Hoa Cung...”


Hoa Vi Nghi nhẹ nhàng nói

“Ta vốn là một tiên tri, có thể biết được quá khứ, tương lai, nắm được thiên cơ, vốn đã không thể sống lâu được. Có thể giúp Thiên Tuyết, cũng là ta nên làm. Vương chưởng môn đừng nên áy náy làm gì”

“...” Vương Nhất Tự.

“Vừa nãy cung chủ bảo có cách cứu sư tỷ, có thể cho bọn ta biết được không?” Thiên Cầm lên tiếng.

Hoa Vi Nghi ngẫm nghĩ giây lát liền nói

“Cách bờ bi*n đ*ng Bắc Hải hơn trăm dặm, có một hòn đảo tên là Lạc Vẫn đảo.

Là nơi sinh sống của một lão quái nhân tên là Bách Độc lão quái.

Nếu tìm được người này, có thể sẽ có cách cứu được Thiên Tuyết. Nhưng mà....”

Hoa Vi Nghi ngừng lại một chút

“....Lạc Vẫn đảo quanh năm bị bao phủ bởi sương mù, trên đảo có rất nhiều hung thú nguy hiểm, quanh năm không có ai đặt chân đến. Rất khó để đến đó...”

“Chỉ cần có cách cứu được Thiên Tuyết, dù là địa ngục bản tọa cũng sẽ bước vô” Vương Nhất Tự nói.

Hoa Vi Nghi mỉm cười

“Ta biết nếu là Vương chưởng môn, chắc chắn sẽ cứu được nàng”

“Tinh! Phát động nhiệm vụ Tinh Anh: Đến Đông Bắc Hải, tìm Bách Độc lão quái, cứu Triệu Thiên Tuyết.
Mục tiêu nhiệm vụ:
- Tìm được Bách Độc lão quái: 0/1
- Cứu Triệu Thiên Tuyết: 0/1
Phần thưởng: ???” hệ thống thông báo.

“Được rồi. Chúng ta đi thôi. Trở về Thương Sơn phái” Vương Nhất Tự nói, sau đó nhìn Hoa Vi Nghi “

Ngươi có muốn cùng đi theo bản tọa?”

Hoa Vi Nghi lắc đầu.

“Ta còn việc cần phải làm” nàng nhìn về phía hố đen ở giữa sảnh chính.

Vương Nhất Tự nhíu mày.

“Vương chưởng môn. Người hãy mau chóng dẫn đệ tử rời khỏi đây...” Hoa Vi Nghi đứng lên, bước từng bước tới hố đen.

“...” Đám người im lặng.

“Đi thôi”

Vương Nhất Tự trầm ngâm ra lệnh cho đệ tử, sau đó bước về phía hành lang.

Trương Tấn dìu Thiên Tuyết đứng dậy.

Đám đệ tử cũng từ từ rời đi.


Serbes lẳng lặng rời đi sau cùng.


Đi được một đoạn.

“Hoa cung chủ đúng là vừa xinh đẹp vừa tốt bụng a” Trương Tấn vừa dìu Thiên Tuyết đi vừa nói.

“Đúng là vậy” Âu Dương Kiệt gật đầu.

“Đáng tiếc. Người tốt lúc nào cũng đoản mệnh” Thiên Cầm lạnh lẽo nói.

“....” Vương Nhất Tự, Serbes.

Trương Tấn khóe miệng hơi giật.

Sư tỷ, người có thể nào đừng ác miệng như thế không?

Vương Nhất Tự đi phía trước đột nhiên dừng lại.

“Các ngươi đi trước đi. Bản tọa còn có việc phải làm”

Nói xong, Vương Nhất Tự quay lại, ngược hướng mà đi.

Đám đệ tử gương mặt đặc sắc nhìn theo.

“Ta nói có sai đâu. Trước sau gì Hoa cung chủ cũng thành Tam Sư nương của chúng ta..” Trương Tấn nói.

“....” Thiên Cầm, Âu Dương Kiệt.

“Đừng vớ vẫn nữa. Đi thôi” Serbes nói.


Phía trong sảnh chính.

Hoa Vi Nghi đứng trước Cửa Ma giới, tâm trạng có hơi tiếc nuối.

Nàng bị nhốt ở đây đã rất lâu, nàng muốn một lần nữa nhìn thấy thế giới bên ngoài, muốn được tự do vùng vẫy, muốn được cùng đi theo Vương Nhất Tự.

Nàng vẫn còn trẻ, còn rất nhiều việc muốn làm.

Nhưng mà.... nàng là Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung, nàng không thể cứ thế mà bỏ đi, nàng phải tận chức trách.

Nếu không phong ấn Cửa Ma giới, Nhân giới sau này sẽ gặp đại họa, nàng không thể nào rời đi xem như không có chuyện gì...

Trung, Hạ, hai vị trưởng lão cũng đi tới.

“Cung chủ. Hai người bọn ta sẽ giúp cung chủ phong ấn Cửa Ma giới”

“Ta vẫn có thể một mình thực hiện phong ấn. Hai vị nên là rời khỏi đây, không nên hy sinh bản thân..” Hoa Vi Nghi nhẹ nhàng nói.

“Bọn ta sống là người của Cổ Thiên Hoa Cung, chết cũng là người của Cổ Thiên Hoa Cung. Bọn ta đã quyết. Xin cung chủ toại nguyện” Trung trưởng lão nói.

Hạ trưởng lão cũng gật đầu.


Hoa Vi Nghi khóe mắt ươn ướt, nhẹ nhàng nói

“Nếu thế, xin hai trưởng lão hãy giúp ta...”

“Được!” Hai trưởng lão gật gật đầu.

Hoa Vi Nghi liền vận khí tức

“Chúng ta bắt đầu thôi”

Hai vị trưởng lão cũng bắt đầu vận khí tức.

Nhưng vào lúc này, bất chợt một bàn tay nắm lấy tay Hoa Vi Nghi.

Nàng giật mình, quay người lại, gương mặt trở nên ngốc trệ.

“Vương chưởng môn, sao người lại quay lại?”

Vương Nhất Tự ôn nhu nói “Ta quay lại để dẫn nàng cùng đi”

Hoa Vi Nghi đỏ mặt, bối rối nói

“Ta....ta.... không... ta không thể bỏ đi...ta còn phải phong ấn Cửa Ma giới...Vương chưởng môn... xin người hãy mau rời đi...”

Vương Nhất Tự nói “Ta tin hai vị trưởng lão có thể phong ấn Cửa Ma giới”

Hai vị trưởng lão hiểu ý liền nói
“Đúng vậy. Hai người bọn ta có thể làm được. Cung chủ xin người hãy cùng Vương chưởng môn rời đi”

“Không... không được... ta không đi...” Hoa Vi Nghi nói.

“Nếu như cung chủ không rời đi. Bọn ta sẽ ngay lập tức tự vẫn trước mặt cung chủ” Hạ trưởng lão nói.

“Hai ngươi...” Hoa Vi Nghi khóe mắt rơi lệ.

Trung trưởng lão nhìn Vương Nhất Tự nói

“Vương chưởng môn. Hãy chăm sóc tốt cho cung chủ!”

Vương Nhất Tự gật đầu

“Hai vị trưởng lão yên tâm”

“Đi thôi” Hạ trưởng lão nói.

Vương Nhất Tự liền kéo Hoa Vi Nghi ôm vào, vận thân pháp nhảy ra phía hành lang.

“Không...” Hoa Vi Nghi hai hàng lệ chảy dài, ngoáy lại nhìn hai vị trưởng lão.

“Cung chủ, người đã vất vả nhiều rồi...” Hạ trưởng lão

“...ngày tháng sau này, hãy sống thật vui vẻ...”

“Sư huynh. Tiến hành thôi!” Trung trưởng lão nói.

“Được!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi