KẺ CHUYỂN SINH CUỐI CÙNG

Chương 43: “Không tệ. Không tệ a”

Ầm! Ầm!

Đám người Lục Thiên Cầm vừa ra đến sa mạc, toàn thể đường hầm liền đổ sụp xuống.

“Chưởng môn vẫn còn trong đó” Trương Tấn lo lắng.

“...” Thiên Cầm.

Trương Tấn vừa dứt lời, giây lát sau liền nhìn thấy Vương Nhất Tự ôm Hoa Vi Nghi từ trong đường hầm đi ra.

Nhìn thấy đám đệ tử, Vương Nhất Tự liền buông nàng ra.

“Tí nữa thì....”

Vương Nhất Tự phủi phủi bụi đất trên người.

“Tinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ Ẩn: Ngăn chặn Ma tổ hồi sinh.

Mục tiêu nhiệm vụ :
- Tiêu diệt Ma tổ: 1/1
- Giải cứu Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung: 1/1

Phần thưởng: Bí tịch Vạn Kiếm Quy Tông x1. 10.000 điểm cống hiến. 10 vạn kim tệ.

Phần thưởng tự động chuyển vào không gian giới chỉ” hệ thống thông báo.

“Chưởng môn đã cứu được Hoa cung chủ a” Trương Tấn mừng rỡ nói.

“Im lặng” Thiên Cầm gằn giọng nói với hắn, lia mắt về phía Hoa Vi Nghi.

Như hiểu ý, Trương Tấn liền im lặng.

Hoa Vi Nghi đứng nhìn đống đổ nát, nước mắt vẫn cứ rơi

“Hai vị trưởng lão...”

Vương Nhất Tự đi đến an ủi nàng

“Trung, Hạ trưởng lão đã dũng cảm hy sinh để phong ấn Cửa Ma giới. Nàng cũng đừng quá đau lòng”

“Tại sao...? Tại sao Vương chưởng môn lại cứu ta ra?” Hoa Vi Nghi không quay lại.

Vương Nhất Tự gãi gãi đầu

“Không thể để nữ nhân mà ta thích ở lại đấy được”

“...” Hoa Vi Nghi.

“....” đám đồ đệ.

“....” Serbes.

“...” hệ thống.

“Đương nhiên...”

Vương Nhất Tự nói tiếp, chỉ về phía đường hầm

“Nàng có thể quay lại trong đó, ta không ép...”

“...” Hoa Vi Nghi.

Đám đệ tử kém chút té ngã.

Chưởng môn có thể nào nghiêm túc được hay không?

“Nhưng là... nàng không muốn tự do vùng vẫy giữa thế giới rộng lớn này hay sao?” Vương Nhất Tự hỏi.

Như bị nói trúng, Hoa Vi Nghi khẽ giật mình

“Ta...ta...”

Vương Nhất Tự đưa tay ra

“Sao nào? Nàng có muốn cùng ta chinh phục thế giới này?”

“Ta... ta liệu có xứng...” Hoa Vi Nghi ấp úng.


“Chỉ cần nàng muốn là được. Phu nhân”

Hoa Vi Nghi đỏ mặt.

“....” Lục Thiên Cầm.

Trương Tấn cùng Âu Dương Kiệt há hốc mồm.

Chưởng môn cũng là rất mạnh miệng a.

“Người chẳng phải đã có hai vị phu nhân rồi hay sao? Tại sao lại còn muốn ta... trở thành...” Hoa Vi Nghi hỏi.

Vương Nhất Tự tay nâng cằm

“Ba người cũng không gọi là nhiều a”

“...” Hoa Vi Nghi.

“Đi thôi. Cùng ta trở về Thương Sơn phái” Vương Nhất Tự trìu mến nói.

Hoa Vi Nghi đỏ mặt, khẽ nắm lấy tay Vương Nhất Tự.

Nàng quay mặt về phía đường hầm đổ nát thầm nói

“Đa tạ hai vị trưởng lão. Bản cung sẽ cố gắng sống thật vui vẻ...”

Sau khi thu lại Serbes, đám người rời khỏi.


Hai ngày sau, đám người trở về Thương Sơn phái.

Triệu Thiên Tuyết được an bày ở Y dược phòng, được Mẫn Nhi cùng mấy sư muội thay phiên nhau chăm sóc.

Chuyện ở Cổ Thiên Hoa Cung cả môn phái rất nhanh chóng đều được biết, đương nhiên là do Trương Tấn kể lại.

Đại điện Thương Sơn phái.

Vương Nhất Tự kể lại tất cả sự việc đã diễn ra cho Tố Tố cùng Phiến La.

“Mọi chuyện là như vậy...”

“Thật không ngờ Thiên Tuyết lại là chủ nhân của Thiên Ma chi thể” Tố Tố bất ngờ nói.

“Vậy là phu quân đã ngăn chặn được kế hoạch của Ma giới?” Phiến La hỏi.

Vương Nhất Tự gật đầu

“Có thể xem là như vậy”

Hoa Vi Nghi im lặng, cúi đầu không nói gì.

Trương Tố Tố đi đến nhẹ nhàng hỏi “Muội là Hoa Vi Nghi?”

Hoa Vi Nghi ngẫng lên nhìn Tố Tố, khẽ gật đầu.

“Phu quân trước giờ đều đối xử với chúng ta rất tốt, sau này chàng cũng sẽ đối xử tốt với muội, muội đừng nên lo lắng” Tố Tố mỉm cười nói.

Mộc Phiến La cũng đi tới bên cạnh “Đúng đó”

Hoa Vi Nghi khóe mặt ươn ướt

“Hai... hai tỷ chấp nhận... muội sao?”

“Đương nhiên rồi. Bọn ta làm sao lại không chấp nhận muội chứ?” Trương Tố Tố nhẹ nhàng nói.

Mộc Phiến La cũng gật gật đầu.

Vương Nhất Tự mỉm cười hài lòng, liền sau đó nói

“Việc cần làm hiện giờ là nghĩ cách cứu Thiên Tuyết”

Ba vị phu nhân gật đầu.

“Ngày mai, chúng ta sẽ đi Đông Bắc Hải. Cả ba nàng sẽ cùng đi”

“Vâng” ba người gật đầu.

“Phu...quân..” Hoa Vi Nghi ấp úng


“Thanh Thanh có thể ở lại đây được không?”

“Thanh Thanh?” Vương Nhất Tự ngốc trệ.

Hoa Vi Nghi giơ tay áo lên, một con rắn màu xanh từ từ ló đầu ra.

“Ý nàng là con rắn này?”

Hoa Vi Nghi gật đầu

“Thanh Thanh từ nhỏ đã theo ta. Vì thế....”

“Ta nhớ là nó rất lớn a” Vương Nhất Tự tay nâng cằm.

“Thanh Thanh có thể tùy ý biến lớn thu nhỏ a”

“Được. Tất nhiên là được” Vương Nhất Tự ôn nhu nói

“Mang nó theo ta” Vương Nhất Tự đứng lên.


Ngoại viện, hồ nước phía sau.

“Thanh Thanh từ nay có thể sống ở đây” Vương Nhất Tự chỉ tay nói.

“Thanh Thanh ra đây đi. Nhà mới của ngươi này” Hoa Vi Nghi gọi.

Thanh xà từ từ trường ra, hình dạng cũng biến lớn lên, dài gần hai mươi thước.

“Đây là hình dáng thực sự của nó?”

“Vâng” Hoa Vi Nghi.

Thanh xà ngẩng đầu quan sát khung cảnh xung quanh, ánh mắt hiện lên mừng rỡ, rõ ràng là tốt hơn nhiều so với ở trong Cổ Thiên Hoa Cung.

Nó quay đầu lại phía Hoa Vi Nghi lè lưỡi.

Khè...khè..

“Nó bảo nơi này rất tốt” Hoa Vi Nghi vuốt vuốt đầu Thanh xà.

“Tốt là được”

Vương Nhất Tự gật đầu, sau đó gọi to “Tiểu Long Long, ngươi cũng mau ra đây”

Mặt hồ lập tức gợn sóng, một con rùa to lớn từ từ trồi lên.

Long quy ngẩng đầu lên nhìn về phía Vương Nhất Tự.

“Chủ nhân...”

“Ngươi có vẻ lớn hơn lần trước nhỉ?” Vương Nhất Tự quan sát.

“Phu... quân... đây là Cổ Băng Long Quy?” Hoa Vi Nghi hỏi.

“Nàng cũng biết nó?”

Hoa Vi Nghi gật đầu

“Trước đây, khi xem kí ức của... chàng... ta có thấy nó...”

“Ra vậy”

Long Quy quan sát Thanh xà.

Khừ...khừ...

“Nha đầu. Ngươi có thể ở lại đây” Long Quy nói.

Thanh xà gật gật đầu cảm ơn.

“Phu... quân” Hoa Vi Nghi.

“Nàng cũng nên tập làm quen với cách xưng hô mới đi a” Vương Nhất Tự thản nhiên nói.

Hoa Vi Nghi đỏ mặt.

“Phu quân. Ngày mai chúng ta sẽ đi Đông Bắc Hải?”


“Đúng vậy”

“Thiếp nghĩ... nếu như là đi biển... Cổ Băng Long Quy có thể giúp chở chúng ta a”

“Nó? Được sao?” Vương Nhất Tự ngốc trệ.

“Vâng. Cổ Băng Long Quy có khả năng biến lớn như Thanh Thanh...”

Vương Nhất Tự nhìn Tiểu Long Long.

“Được không?”

“Chủ nhân, nếu là một trăm người cũng không vấn đề gì” Long Quy ôn tồn trả lời.

“Tốt a! Ngày mai ngươi cũng cùng bản tọa đi Đông Bắc Hải”

“Vâng” Long Quy gật đầu.


Đêm hôm đó.

Ngoại viện Thương Sơn phái.

Lục Thiên Cầm một mình đứng ngắm ánh trăng đang chiếu rọi xuống mặt hồ.

“Sư tỷ. Đã khuya người sao vẫn chưa nghỉ ngơi?” Âu Dương Kiệt từ từ đi đến.

Thiên Cầm khẽ giật mình, nhưng không trả lời.

Âu Dương Kiệt đi lại, đứng cạnh nàng

“Sư tỷ là đang suy nghĩ về chuyến đi Đông Bắc Hải ngày mai?”

“Cảm ơn...” Thiên Cầm nhỏ nhẹ nói.

“Sao sư tỷ lại cảm ơn ta?”

“... vì đã bảo vệ ta khi ở Cổ Thiên Hoa Cung..”

“Đó là việc ta nên làm a” Âu Dương Kiệt gãi đầu.

“... Lời ngươi nói... lúc đó.. là thật lòng..?” Thiên Cầm ấp úng.

“Lời khi đó?”

Âu Dương Kiệt gương mặt ngốc trệ.

“...” Thiên Cầm.

Nàng chợt quay người trực bỏ đi.

“Không có gì. Ngươi nghỉ ngơi sớm đi”

Âu Dương Kiệt bất chợt nắm lấy tay Thiên Cầm

“Lời ta nói khi đó, từng lời từng chữ đều là thật lòng...”

Kéo nàng ôm vào người.

Thiên Cầm có hơi bất ngờ nhưng cũng không chống cự.

“Ta... yêu nàng”

Hai người ôm nhau dưới ánh trăng, khung cảnh trở nên lãng mạn, thơ mộng làm sao...

Nhưng mà...

“Ai nha. Âu sư đệ cũng thật mạnh mẽ quá đi a” Trương Tấn xuýt xoa khen.

“Không tệ. Không tệ a” Vương Nhất Tự gật đầu

“Phải mạnh mẽ như thế mới cảm hóa được nha đầu lạnh lùng kia”

“Cũng còn kém xa phu quân a” Phiến La bĩu môi.

“Đúng rồi a” Trương Tố Tố mỉm cười.

Hoa Vi Nghi liền đỏ mặt.

Đám người ngồi trên nóc nhà phía xa rình trộm đôi tình nhân....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi