Lưu Giai Giai không phải tới một mình, cô ta là một nhà 3 người đều đến, mang theo rất nhiều lễ vật, nói là đến cảm ơn ân nhân cứu mạng Trịnh Cảnh Đồng của cô ta.
Kỳ thật cô từ rất sớm trước đó đã muốn đến đây rồi, thế nhưng Lưu Khải không cho, ngưỡng cửa Trịnh gia cao, người muốn đến tặng quà nịnh bợ có rất nhiều, đâu có tốt như nhìn thấy chứ, người ta khẳng định là không cho vào cửa.
Vừa vặn khéo léo sau đó có chuyện thu mua này, công ty hai nhà xem như là quan hệ lệ thuộc trên dưới, gặp nhau liền bắt đầu nhiều hơn.
Lưu Giai Giai sau khi gặp Trịnh Cảnh Đồng một hồi liền không nhịn được, nháo loạn ầm ĩ muốn tới Trịnh gia một chuyến, nói là lần trước mời ăn một bữa cơm căn bản không đủ, phải mang lễ vật tới cửa hảo hảo cảm tạ, thuận tiện cũng muốn rút ngắn quan hệ hai nhà.
Lưu Khải cảm thấy sự kiện con gái nói đến kia căn bản chính là Thiên Phương dạ đàm, con gái không có cảm giác, thế nhưng hắn có thể thấy, Trịnh Cảnh Đồng thời điểm ngày đó gặp mặt căn bản không nhận ra con gái ông, lúc rời khỏi hình như cũng không phải quá cao hứng, ăn cơm ăn được một nửa đã đi rồi, quá nửa chính là đồng tính luyến ái chỉ thích nam nhân, cho nên con gái hắn xinh đẹp hơn nữa cũng đều vô dụng a.
(Thiên Phương dạ đàm: chuyện mơ tưởng hão huyền, chuyện sẽ không xảy ra)
Bất quá Lưu Giai Giai không xem là như thế, cô ta vốn là có chút não tàn, hơn nữa còn phi thường phản đồng, cô cảm thấy Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo như vậy không bình thường, hơn nữa cũng không hợp pháp, cần phải sửa chữa, cô ta là đến giúp khó khăn của Trịnh gia, cô ta cũng không tin, cha mẹ Trịnh Cảnh Đồng chẳng lẽ lại không thích cô gái xinh đẹp có thể sinh con như cô mà lại đi thích một nam nhân căn bản không thể sinh con?
Huống hồ điều kiện của cô tốt như vậy, không danh không phận đến báo đáp Trịnh Cảnh Đồng, ngoại trừ Phó A Bảo kia, cô ta tin không có ai sẽ phản đối, tình cảm có thể bồi dưỡng mà, hai nam nhân có thể có cái tương lai gì, chỉ cần cô có thể sinh ra người thừa kế, trái tim của Trịnh gia này nhất định sẽ hướng về cô.
Lưu Khải thật sự cảm thấy con gái điên rồi, nữ nhân muốn sinh ra người thừa kế Trịnh gia nhiều lắm đấy, con nói muốn sinh ra là có thể sinh a?
Mẹ của Lưu Giai Giai là Từ Thanh thì ủng hộ Lưu Giai Giai, đầu óc bà so với con gái khá hơn một chút, không nghĩ tới phải đi đem cong duỗi thẳng, không phải bà nói, Trịnh Cảnh Đồng còn mỹ nữ gì mà chưa gặp, muốn thẳng đã sớm thẳng, còn đến phiên con gái bà đến duỗi sao.
Bà chính là hướng về cái danh hiệu người thừa kế Trịnh gia này đi, không nghĩ tới con gái có thể cùng Trịnh Cảnh Đồng bồi dưỡng ra tình cảm, có là tốt nhất, không có cũng không vội, có con là được.
Bà cẩn thận phân tích Lưu Khải tình huống của Trịnh gia, Trịnh gia chỉ có Trịnh Cảnh Đồng là con trai duy nhất, Trịnh Cảnh Đồng cùng nam nhân kết hôn, tuy nhiên nhất định phải có người thừa kế a, vậy cũng chỉ có thể mang thai hộ hoặc là sinh cùng nữ nhân khác, danh phận không chừng lại có, Phó gia khẳng định không chịu.
Không có danh phận, đâu sẽ có bao nhiêu cô gái tốt đồng ý sinh con cho Trịnh Cảnh Đồng, danh môn thế gia khẳng định không muốn, mang thai hộ biết ai sạch sẽ ai không, cũng chỉ có tiểu môn tiểu hộ, phỏng chừng có vài nữ minh tinh cũng chịu, Lưu Giai Giai này chính là người nổi bật trong số đó, gia thế được coi là bên trên không tệ, bộ dáng cũng không tệ, lại còn có lòng cảm kích với Trịnh Cảnh Đồng, mang theo thái độ báo ân đến sinh một đứa con cho ân nhân.
Trịnh gia hơn nửa sẽ đồng ý, đối tượng tốt như nhà bọn họ phỏng chừng là tìm không ra, ai nguyện ý a, cũng chỉ có con gái nhà bà, điều kiện tốt như vậy, thế nhưng vì báo ân...
Chỉ cần sinh con ra, Phó A Bảo này sẽ không trở thành uy hiếp gì, có danh phận thì thế nào, cậu ta không có con a, Trịnh gia cũng không có cái gì của cậu ta, tài sản cũng sẽ không cho cậu ta.
Đến thời điểm nhắc đến nhà bố mẹ vợ, còn nói không chắc là ai đây, con cũng không thể mang tới Phó gia thăm người thân đi, nhất định phải đến Lưu gia bọn họ a.
Lưu Khải vừa nghe, hình như thực sự có chuyện như vậy, phân tích của vợ quả thực có đạo lý, Trịnh Cảnh Đồng tóm lại sẽ muốn con, nếu quả như muốn sinh, tại sao không thể là con gái hắn?
Bất quá hắn so với Từ Thanh càng yêu thương Lưu Giai Giai hơn, tuy rằng cảm thấy tảng mỡ dày Trịnh gia này rất tốt, thế nhưng hạnh phúc cả đời của con gái cũng rất quan trọng a, không danh không phận như thế, chịu rất nhiều uất ức a, hắn muốn con gái đoan đoan chính chính lấy chồng, hơn nữa còn phải gả phong phong quang quang, mà không phải là người vô hình như vậy a, đến thời điểm lộ ra còn không phải chịu lên án của mọi người sao, nói không chắc còn có thể có người mắng là tiểu tam gì đó.
Từ Thanh đối với việc này xì mũi coi thường, đây tính là cái chuyện gì, có con thì cũng có rồi.
"Ông đừng thấy Trịnh gia và Phó gia hiện tại rất tốt, hai nhà còn muốn tổ chức hôn lễ náo nhiệt, ông xem đi, chẳng bao lâu nữa chờ sinh con ra, sớm muộn cũng vỡ, đến thời điểm không cần Giai Giai của chúng ta sốt ruột, Phó A Bảo này phải tự mình đi, đến thời điểm muốn danh phận liền dễ dàng, không có cũng không cần gấp mà, có thể coi như ăn cơm sao? Sau này toàn bộ Trịnh thị là của cháu ngoại chúng ta, ông còn để ý cái danh phận làm gì?"
Nói tới đây Lưu Khải có chút tâm động rồi, nếu như kết quả đúng như vợ nói, vậy hiện tại không tranh danh phận mới là đúng, trước đem con sinh ra rồi nói tiếp, nhà bọn họ cũng không phải gia đình tùy tùy tiện tiện, cũng coi như có chút thân phận, cho nên chuyện như là sinh con ra liền cấp chút tiền đuổi đi hẳn là không sẽ không có, nhà bọn họ cũng không đến loại trình độ thiếu tiền a, không phải tiểu môn tiểu hộ gì đó tùy tiện xua đuổi.
Hơn nữa chủ yếu nhất là con gái rất nguyện ý, là bản thân con bé cường liệt yêu cầu, hắn không chịu con gái khóc lóc om sòm lăn lộn khóc, huyên náo tới mức trong nhà không được an bình.
Cho nên cả nhà bọn họ hôm nay đều đến rồi, trước đây cảm thấy ngưỡng cửa này không đi tới được, hiện tại cũng coi như là người Trịnh thị, hơn nữa có nguyên nhân đặc thù, liền tiến vào.
Nếu như Trịnh Cảnh Đồng ở đây, bọn họ khẳng định ngay cả cửa cũng không vào được, Trịnh Cảnh Đồng không quên được cảnh tượng ăn cơm ngày đó, y chân tâm không muốn lại phải trải qua một lần nữa, đồng dạng thiếu tâm nhãn, nhưng A Bảo nhà y thì thật đáng yêu, mà Lưu Giai Giai này chân tâm chịu không nổi, thật sự giống như người bị bệnh thần kinh vậy.
Bất quá Trịnh Cảnh Đồng hôm nay không ở đây, Vu Thư cũng không gọi điện thoại cho y, thế nhưng điện thoại di động của Trịnh Cảnh Đồng trước do đăng Weibo cho Phó A Bảo quá nhiều, hiện tại không còn pin, sẽ không liên lạc được.
Đối phương xác thực là người của công ty mà Trịnh thị mới thu mua, lại còn nói là tới cảm tạ ơn cứu mạng, Vu Thư liền khách khi nghênh tiếp người đi vào, bà hiện tại tuy rằng mặc kệ chuyện công ty, thế nhưng hướng đi lớn của công ty cũng nên biết, Trịnh thị đối với công ty Khoa học Kỹ thuật này rất coi trọng, bà chỉ gặp một chút, hơn nữa người ta cũng là có ý tốt.
Lưu gia hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, bên trong ngôn từ đều là đối với Trịnh Cảnh Đồng cảm kích, Lưu Giai Giai cũng được giáo dục thật tốt, cùng với ngày hôm đó không giống chút nào, phi thường ngoan ngoãn, miệng phi thường ngọt, mỗi một câu đều là dì, được gọi là người dễ thương xinh đẹp.
Vu Thư nghe xong thật lâu mới hiểu được cái gọi là ân nhân cứu mạng là chuyện gì xảy ra, bà có chút 囧, không phải là phụ một tay giúp một chuyện sao, chuyện đối phương làm thành tình cảnh lớn như vậy hại bà cho rằng lớn thế nào.
"Mọi người chớ để ở trong lòng, Cảnh Đồng nó chính là thấy được thì phụ một tay, vừa vặn thuận tiện, ai cũng sẽ làm như vậy, đừng để trong lòng, không có gì."
Từ Thanh cười nói: "Tỷ tỷ chị nhưng đừng nói như vậy, con gái em lúc đó đều dọa tới hôn mê, xung quanh nhiều người như vậy, cũng không có mấy người nói cần giúp đỡ, nếu không có Cảnh Đồng, con bé không biết phải chảy bao nhiêu máu mới có thể đến bệnh viện, đúng là ơn cứu mạng, chúng tôi thật sự đặc biệt cảm kích, đặc biệt muốn báo đáp một chút, bằng không trong lòng thật sự áy náy."
"Không cần không cần, không cần đâu, mọi người khách khí như vậy tôi đều không biết nói gì cho phải." Vu Thư nhìn cánh tay bị thương của Lưu Giai Giai một chút, vết thương phía trên đã nhạt, dáng vẻ lúc trước phải khâu không ít mũi, làn da tiểu cô nương rất mềm mại, như thế mà có sẹo thì thật đáng tiếc, cũng may da trắng, vết thương màu sắc nhạt cũng không quá rõ ràng, chuyện sắc đẹp bình thường dùng đồ trang điểm che đi cũng sẽ không có vấn đề.
"Giai Giai nhà chúng tôi từ nhỏ đã như vậy, người khác đối tốt với con bé, con bé nhất định phải báo đáp, có thể chuyện này đối với Cảnh Đồng là làm việc nhỏ, thế nhưng đối với Giai Giai của chúng tôi mà nói thật sự phi thường phi thường quan trọng, ân nhân cứu mạng thật sự một chút cũng không quá." Từ Thanh còn nói tới chuyện công ty, "Cũng không biết đây là cái duyên phận gì, cũng thực sự là đúng dịp, chuyện này không bao lâu sau đó lại có chuyện thu mua."
"Lúc đó nghe nói là Trịnh thị, tôi và cha Giai Giai không nói hai lời liền đồng ý, đem công ty giao cho người có lòng tốt như Cảnh Đồng, chúng tôi đầu còn có cái gì không yên lòng! Thật sự đặc biệt cao hứng!"
Lưu Khải bình thường nói chuyện làm ăn nói rất nhiều, bất quá hôm nay cơ hồ đều là một mình Từ Thanh nói, bởi vì Trịnh Trí Viễn không ở đây, ông hôm nay cùng mấy vị lão bằng hữu hẹn cùng đi câu cá, hắn và Vu Thư có thể tán gẫu bao nhiêu a, đương nhiên là nữ nhân cùng nữ nhân tán gẫu khá là thích hợp.
Lưu Giai Giai rất khéo léo, chưa nói mấy câu, thế nhưng miệng rất ngọt, đều là Từ Thanh dạy tốt, con gái bình thường tra tra hô hô, có sao nói vậy, nhưng hôm nay không giống nhau, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, không thể nói lung tung, thế là liền bảo cô ta thời điểm nên câm miệng nhất định phải câm miệng, bà đoán nữ nhân tới tuổi như Vu Thư, đương nhiên thích con gái dịu dàng một chút, quá nháo khẳng định không được yêu thích, bà cũng vậy, nếu không phải Lưu Giai Giai là con gái ruột của bà, bà đã sớm ghét bỏ rồi.
Mấy người tán gẫu đến rất tốt, chủ yếu nhất vẫn là tính biểu hiện mục đích Lưu gia hôm nay đến cũng không quá rõ ràng, bọn họ đều nói phải báo ân, chưa nói tới chuyện khác, Vu Thư đương nhiên cũng sẽ không đoán lung tung, người ta là lòng tốt đến cảm tạ, bà đâu sẽ não bổ nhiều chuyện như vậy.
Tâm thái đối phương mang theo nịnh bợ bà cũng có cân nhắc đến, bất quá sau đó cũng coi như là người của công ty mình, đối với phát triển của Trịnh thị cũng coi như là xuất lực, bất quá đây không phải chủ yếu nhất, chủ yếu nhất là người nhà này chúc phúc hôn sự của con trai mình.
Vu Thư nghe xong trong lòng thật cao hứng, bà hiện tại chỉ thích nghe loại này, ai nói bà liền thích người đó!
"Mẹ, con gái họ Lưu này là bệnh thần kinh, mẹ sao còn giữ bọn họ lại ăn cơm a, con đều hối hận dễ như ăn cháo lúc trước rồi." Sau đó y liền đem sóng gió thu mua lần trước nói một hồi.
"Ách..." Vu Thư đại 囧, "Mẹ hôm nay nhìn cô bé này cũng vẫn tốt a." Chỉ nhìn bề ngoài thật không nhìn ra là não tàn a.
"Quên đi, nhà chúng ta cũng không phải muốn thâm giao với bọn họ, thời điểm kết hôn phát thêm một thiệp mời là được." Vu Thư nói đến đây thật vui vẻ, "Bọn họ còn nói chúc mừng với con đấy, người xem ra vẫn còn tốt."
Nói thật, chuyện của Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo tuy rằng huyên náo rất lớn, thế nhưng thực sự chân tâm thực lòng chúc không nhiều, rất nhiều người cảm thấy hai người đàn ông kết hôn rất hoang đường, cảm thấy đang lo cho tương lai của hai người, đều giữ thái độ quan sát.
Đừng nói người ngoài, ngay cả thân thích của Trịnh gia và Phó gia cũng có rất nhiều không cao hứng, rất nhiều người cũng không thể tiếp thu.
"Thật sự?" Trịnh Cảnh Đồng vừa nghe trên mặt vui vẻ, cái này ngược lại không tệ, vẫn xem như người nhà họ Lưu có chút ánh mắt.
Vu Thư gật gật đầu: "Đương nhiên là thật sự, mẹ đây còn có thể lừa con sao, mẹ đều nói với nhà bọn họ rồi, đến thời điểm phát thiệp mời cho bọn họ."
Trịnh Cảnh Đồng thỏa hiệp: "Được thôi." Xét thấy người nhà này vẫn tính thức thời, y sẽ không tính toán chuyện lừa gạt trước đây nữa.