KẾ HOẠCH BÁNH BAO CỦA TỔNG TÀI BÁ ĐẠO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyện này một nhà Trịnh Cảnh Đồng căn bản cũng không để ở trong lòng, Phó A Bảo lại càng sẽ không để ở trong lòng, cậu nghe xong liền quên, bởi vì hôm nay cậu có chuyện quan trọng hơn muốn làm đây.

Phát sinh ngày hôm qua ngoài ý muốn cho nên chuyện cosplay không có làm xong, hôm nay đương nhiên phải tiếp tục, cậu muốn nhanh chóng một chút mặc mấy bộ cos kia vào sau đó chụp mấy bức ảnh xinh đẹp, tuy rằng không thể đăng lên mạng thế nhưng giống như Trịnh Cảnh Đồng đã nói, tự mình nhìn cũng tốt mà, trước tiện xem cho đỡ nghiện.

Đều do lúc trước chọn nhầm quần áo, bằng không có thể đăng lên mạng cho mọi người khen một chút rồi. Phó A Bảo cảm thấy phi thường đáng tiếc, hiện tại mua lại vài kiểu khác giống hệt nhưng không cùng độ rộng, đặt làm cần không ít thời gian.

Tối hôm đó Trịnh Cảnh Đồng thỏa mãn nhãn phúc, Phó A Bảo liên tục thay đổi rất nhiều quần áo, từng bộ đều khiến người ta không dời tầm mắt được. (nhãn phúc: phúc được thấy, may mắn được thấy)

Trịnh Cảnh Đồng cảm giác ánh mắt mình lúc trước thực sự là vô cùng tốt, tất cả đều là quần áo phi thường hở hang, làn da trắng bóng kia a tất cả đều lộ ra, nhìn thật khiến người ta nước miếng giàn giụa.

Đặc biệt có một bộ hóa trang người hầu gái, vô cùng đáng yêu lại xinh đẹp, là kiểu lộ vai, chỗ bả vai tất cả đều trần trụi, cổ chữ V, trên cổ đeo dây ren màu đen, hóa trang người hầu gái đương nhiên là váy liền áo, nhưng vạt áo phi thường ngắn, con gái mặc nhất định phải mặc thêm quần an toàn, bằng không di chuyển sẽ lộ hàng, cơ hồ đều có thể nhìn thấy quần lót. Nhân vật Animation trong nguyên bản đương nhiên là không có quần an toàn, chính là quần lót nhỏ bình thường, thường xuyên lộ ra, phi tần thiên vị animation mà, có thể thông cảm được, phúc lợi cho trạch nam.

Bộ hóa trang người hầu gái này bên trong quần áo hở hang nhiều như vậy, nhiều vải nhất, thế nhưng Trịnh Cảnh Đồng thích nhất bộ này, y cảm thấy Phó A Bảo mặc mấy bộ này vô cùng đáng yêu, nếu như trong miệng còn có thể nói vài lời đáng yêu như vậy thì càng tốt hơn.

Y bình thường không có loại hứng thú ham muốn này, thậm chí trước đây còn đối với người có loại hứng thú ham muốn này khinh bỉ, vô cùng khịt mũi con thường, thế là y hiện tại bắt đầu khinh bỉ chính mình.

Y hiện tại không chỉ rất có hứng thú, hơn nữa còn YY rất nhiều, tưởng tượng A Bảo manh manh mặc quần áo cos vào nói với y lời thoại dễ thương, chủ nhân gì đó người về rồi, chủ nhân người muốn ăn cơm trước hay là muốn tắm trước, chủ nhân để tôi tới hầu hạ người đi......

Trịnh Cảnh Đồng cũng biết là mình suy nghĩ quá nhiều, đánh chết Phó A Bảo cũng không thể nói mấy lời như vậy, cho nên y chính là tùy tùy tiện tiện tưởng tượng, tưởng tượng không phạm tội a! Chỉ cần không để A Bảo biết, thì sẽ không bị đánh đâu.

Phó A Bảo mỗi lần đổi một bộ quần áo đều sẽ bày ra mấy động tác tư thế phù hợp với nguyên mẫu, sau đó Trịnh Cảnh Đồng sẽ cầm điện thoại di động ở một bên chụp ảnh, bởi vì không đăng lên, cho nên Phó A Bảo sẽ không quá nghiêm túc, điện thoại di động tùy tiện chụp một chút được rồi.

Vừa mới bắt đầu mấy bộ quần áo của Phó A Bảo cũng không gặp vấn đề chỗ nào, thời điểm Trịnh Cảnh Đồng cầm điện thoại di động để sát vào chụp cho cậu, cậu còn bày ra rất nhiều tư thế khác nhau, bởi vì cậu mặc quần áo cos đã rất quen rồi, còn mặc đi thi triển khắp nơi, được rất nhiều người vây xem qua, cho nên không cảm thấy chỗ nào có vấn đề cũng không cảm thấy lúng túng, động tác đều phi thường tự nhiên.

Thế nhưng thời điểm mặc bộ người hầu gái này vào cậu phát vấn đề của Trịnh Cảnh Đồng.

Cậu phát hiện Trịnh Cảnh Đồng thế mà cứ luôn khom lưng chụp, từ dưới đi lên, thế này rất dễ chụp tới phong cảnh dưới váy, cậu mặc quần lót màu đen thấp eo bình thường thôi a.

Ban đầu Phó A Bảo cảm thấy mình có thể nghĩ quá nhiều, nhưng càng chụp cậu càng cảm thấy kỳ quái, liền sau khi chụp xong mấy chục tấm cậu đưa tay về phía Trịnh Cảnh Đồng: "Anh đem ảnh cho em nhìn một chút."

"A? Anh còn chưa chụp xong đâu, chờ anh chụp xong rồi cho em xem, anh chọn ảnh đẹp cho em." Trịnh Cảnh Đồng theo bản năng mà cự tuyệt.

"Không được em muốn nhìn ngay bây giờ." Phó A Bảo tiếp tục đưa tay.

"Đừng a, em còn đang mang thai đấy, cũng đừng động vào điện thoại di động, đối với thân thể không tốt, chờ anh toàn bộ chụp xong, sau đó kết nối với TV cho em chọn." Trịnh Cảnh Đồng ý đồ lừa dối qua ải.

"Anh đừng lừa gạt em, em chỉ sờ một chút có thể xảy ra chuyện gì a? Nhanh lên cho em, bằng không em sinh khí a, cẩn thận em đánh anh! Mau lên!" Phó A Bảo mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Trịnh Cảnh Đồng, hàng này khẳng định chụp cái gì người khác không thể xem rồi!

Trịnh Cảnh Đồng tâm nói hỏng rồi, y bất đắc dĩ đem điện thoại di động đưa tới, trong lòng hơi có chút hối hận, cũng không phải hối hận chuyện chụp trộm, mà hối hận là mình che giấy quá kém, mình vẫn luôn tỉ mỉ thế mà lại phạm vào một sai lầm lớn như vậy, thực sự là rất không nên!

Phó A Bảo cầm lấy điện thoại di động, đem ảnh Trịnh Cảnh Đồng vừa nãy chụp cho cậu nhanh chóng xem một lần, ban đầu nhìn còn tốt, sau đó càng xem càng không đúng, cuối cùng gân xanh trên trán đều bùng nổ rồi!

Thực sự là không nhìn thì không biết vừa nhìn liền giật mình, cậu biết Trịnh Cảnh Đồng đáng khinh si hán mơ ước cậu đã lâu, cậu vẫn mắt nhắm mắt mở, thế nhưng không nghĩ tới, chỉ có càng thêm đáng khinh, chứ không có say mê đáng khinh!

Y đều chụp ảnh gì đây a!

Tại sao nhìn lại sắc tình như thế? Còn có thể tốt hay không? Cậu cần chính là ảnh cosplay, không phải muốn chụp thành ảnh giường chiếu!

"Những hình này căn bản cũng không thể đăng lên a, anh đều chụp cái quỷ gì a, anh không phải cố ý a, này còn có thể xem à!" Phó A Bảo vung điện thoại di động lên phi thường tức giận.

"Không phải nói xong rồi không đăng lên sao." Trịnh Cảnh Đồng yếu ớt trả lời một tiếng, nếu như đăng lên y mới sẽ không chụp như thế đâu, cũng bởi vì không đăng lên cho nên mới thích chụp kiểu mình thích, dù sao đều là cho mình nhìn, không chụp toi công không chụp, coi như tình thú vợ chồng, chúng ta đều lĩnh chứng rồi đấy.

Phó A Bảo còn không vui, cậu muốn xóa mấy hình này đi.

Trịnh Cảnh Đồng khẩn trương: "Đừng xóa đừng xóa, anh cảm thấy đã rất tốt rồi, tuy rằng một chút cái kia, nhưng một mình mình nhìn không ảnh hưởng gì cả, chính là hiệu quả quần áo mà, em xóa đi không phải muốn chụp lại lần nữa ấy ư? Chụp lại lần nữa anh thì không quan hệ, em ni? Em còn phải thay quần áo lại lần nữa, rất mệt a."

Phó A Bảo ngẫm lại cũng có chút đạo lý, những quần áo này tuy rằng nhìn qua rất ít vải, kỳ thực mặc vào vẫn rất phức tạp, rất nhiều chú ý, thời gian cũng không ít, "Vậy anh nói anh muốn bồi thường em thế nào đi!" Phó A Bảo nhìn chằm chằm Trịnh Cảnh Đồng, "Nếu em không kịp thời phát hiện, phỏng chừng đêm nay liền toàn bộ bị nhỡ rồi!"

Trịnh Cảnh Đồng vội vàng xin lỗi, liên tục khuyên giải cùng lừa gạt, vẫn luôn dao động Phó A Bảo, nói mấy bộ sau này khẳng định hảo hảo chụp.

"Em không tin kỹ thuật, bộ hóa trang người hầu gái này vốn là muốn chụp cảm giác dụ hoặc thanh thuần, anh chụp cái gì a? Nightclub đi, thấp kém!" Phó A Bảo phi thường chướng mắt.

Trịnh Cảnh Đồng khiêm tốn nói: "Vậy em nói làm sao bây giờ? Em kêu anh chụp thế nào anh liền chụp thế đó, anh đều nghe lời em."

"Này còn muốn em dạy a, em không phải đã nói cho anh biết chụp như thế nào rồi sao, cho anh xem nhiều ảnh như vậy, anh không tìm được góc độ thích hợp để chụp sao? Bình thường nhìn anh thông minh như vậy, sao vào lúc này lại ngốc không chịu được. Em rõ ràng bày ra tư thế giống trong hình được chứ, nhưng tại sao anh chụp ra cùng trong hình kém nhiều như vậy! Bản thân anh mang thuộc tính đáng khinh sao?!"

Trịnh Cảnh Đồng phi thường chột dạ, y là mang theo mục đích chụp ảnh khác, ảnh chụp ra này đều là có một chút loại khuynh hướng kia, thế nhưng y không thể nói thẳng a, chỉ có thể khiêm tốn mà tỏ vẻ kỹ thuật của mình khiếm khuyết.

"Thật là, bảo anh làm chút chuyện này cũng không xong, anh nhìn em đây!" Nói xong Phó A Bảo từ trong hòm lấy ra một bộ quần áo trong đống quần áo còn lại.

Đó là một bộ quần áo tương đối đặc biệt, nam trang rất hở hang, trên căn bản chính là dùng vải bố đem vị trí trong điểm trên cơ thể che đi, quấn quanh, cách mặc trong sách hướng dẫn cửa hàng đưa có giới thiệu, bình thường chơi cosplay cũng biết mặc thế nào, người mua khẳng định đối với nhân vật này hiểu vô cùng rõ ràng, cho nên Phó A Bảo cũng rất rõ ràng, quần áo này ruy rằng ít vải, thế nhưng không tính đến size người mặc, căn cứ vào người khác nhau, có cách quấn khác nhau, quần áo không cần làm theo yêu cầu, cậu có thể mặc, Trịnh Cảnh Đồng cũng có thể mặc.

Thế là cậu lấy ra nói với Trịnh Cảnh Đồng: "Anh đem bộ quần áo này mặc vào, sau đó em dạy anh chụp thế nào, em chụp cho anh xem!"

Cho anh mở mang cái gì gọi là kỹ thuật! Kỹ thuật chụp ảnh của A Bảo đại nhân ta đây là tiêu chuẩn, bình thường tự chụp đã phi thường khủng khiếp, chớ nói chi là chụp cho người khác. Bất kể là góc độ hay là hình ảnh vân vân, đều là hạng nhất, điện thoại di động cũng có thể chụp tới mức đẹp đấy.

"Anh mặc?" Trịnh Cảnh Đồng cầm quần áo có chút mơ hồ, đây coi như xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại biến thành y mặc vào.

Nhìn Trịnh Cảnh Đồng do dự Phó A Bảo có chút không cao hứng, thật là A Bảo đại nhâ ta đây tự mình ra tay còn không cảm kích, thực sự là quá đáng! "Bảo anh mặc thì anh mặc đi, nói nhiều như vậy làm gì, mặc nhanh lên một chút!"

Trịnh Cảnh Đồng cầm quần áo bất đắc dĩ lăn qua lăn lại, này căn bản không tính là quần áo đi, chỉ có ít vải dài mà thôi.

Y kỳ thực không muốn mặc, lúc trước y kiến nghị mua chính là muốn nhìn Phó A Bảo mặc, sau đó để y xem, tự mình mặc còn có ý nghĩa gì nữa a.

Nhưng không mặc đi, A Bảo khẳng định đánh y, bị đánh thì thôi, còn phải chọc cho A Bảo tức giận, chọc tức thân thể sẽ không tốt.

Nhìn một lúc lâu Trịnh Cảnh Đồng bất đắc dĩ nói: "Anh không biết a." Y thật sự không biết.

"Được rồi được rồi, liền biết không trông cậy được hiểu biết của anh, em dạy cho anh là được rồi, anh cởi quần áo."

"Ai, cởi sạch sao?" Nghe Phó A Bảo nói như vậy Trịnh Cảnh Đồng hiểu sai lệch, y cảm giác mình có chút não tàn, như thế nào cứ nghĩ theo hướng đáng kinh vậy.

Phó A Bảo gật gật đầu: "Ân, đều cởi hết, trên người để lại quần lót là được, kỳ thật vốn là không cần mặc quần lót, nhân vật chính nguyên bản chính là không mặc, hắn trực tiếp dùng vải quấn quanh, bất quá chúng ta cũng không cần chú ý như vậy, dù sao cũng sẽ che khuất, cũng nhìn không ra bên trong có mặc hay không."

Trịnh Cảnh Đồng mắt sáng lên: "Nếu không anh vẫn là cởi hết đi, chúng ta cần chuyên nghiệp chút, nhân vật này nguyên bản không mặc quần lót anh cũng sẽ không mặc, tôn trọng nhân vật mà, em nói có đúng hay không?" Y hoàn toàn không ngại bị Phó A Bảo nhìn thân thể, y đối với thân thể mình vô cùng tự tin cùng hài lòng!

Phó A Bảo nghe xong lời này mặt hơi hơi nóng, cậu nghĩ tới cảnh tượng ngày hôm qua thấy, chỗ đó của Trịnh Cảnh Đồng đúng là quá lớn, hôm qua đúng là giày vò cậu rất lâu đấy.

Bộ cos cô hầu gái (ảnh chỉ mang tính minh họa theo miêu tả)



_______________

#1: Chương này từ ngữ khó hiểu quá, đọc mà xoắn hết cả não vào, cho nên nhiều chỗ dịch hơi khó hiểu mng thông cảm cho em -_-

#2: Anh Đồng càng ngày càng biến thành ông chú biến thái rồi U_U

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi